Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73 - Là Ai Gian Dối Tống Tiền Người Khác? 3

Chương 73 - Là ai gian dối tống tiền người khác? 3
Cuối cùng Lý Lão Tứ vẫn không ra mặt, trong thôn cãi vã như vậy nửa tháng cũng phải có một lần, dù sao thì cũng không nói rõ được là ai có lý.

Trưởng thôn thấy Lâm Ngọc Trúc có thể đứng lên liền ba phải, dù sao thì thật sự bị gãy xương cụt mà nói thì sao còn có thể đứng lên được cơ chứ.

Suy cho cùng thì trưởng thôn vẫn bảo vệ người dân trong thôn của mình, ông ta cho Lâm Ngọc Trúc nghỉ hai ngày, lại để cho thím Lý Tứ bồi thường cho Lâm Ngọc Trúc hai quả trứng gà bồi dưỡng thân thể.

Chuyện này coi như xong.

Thím Lý Tứ còn muốn nói đến chân của bà ta, nhưng lại bị trưởng thôn trừng trở về.

Lâm Ngọc Trúc liếc Vương Tiểu Mai, "Thu thập đồ đạc của tôi đi!”

Vương Tiểu Mai lúc này mới phản ứng lại, vội vàng thu thập đồ đạc rơi xuống đất rồi bỏ túi vải của cô ta vào trong giỏ, đeo sau lưng.

Bởi vì mặt đường đều là đất nên cái bình dưa muối kia một chút dấu vết bị va chạm cũng không có, chất lượng coi như không tệ, lúc Vương Tiểu Mai nhặt lên đều cảm thấy đau thay thím Lý Tứ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bà ta đáng đời, đây còn không phải là do bà ta tự rước lấy hay sao.

Lâm Ngọc Trúc được Vương Tiểu Mai khập khiễng đỡ về chỗ ở của nhóm thanh niên tri thức.

Hai người bọn họ vừa vặn đụng phải Chu Nam vừa ra ngoài lấy nước xong đang đi vào phòng, anh ta nhìn thấy hai người Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc có chút chật vật thì sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu xem như chào hỏi hai người họ, rồi xách thùng nước đi vào phòng, một câu dư thừa cũng không có.

Vương Tiểu Mai:...

Lâm Ngọc Trúc nhìn theo bóng lưng Chu Nam lắc đầu, tính tình nam phụ này thật sự là lạnh lùng, chính là đáng tiếc cho một giọng nói tốt như vậy, nói hai câu cũng tốt mà!

"Thanh niên tri thức Chu này thật là lạnh lùng." Vương Tiểu Mai nhỏ giọng thì thầm.

"Hai người chúng ta đều là nữ đồng chí, cô còn muốn người ta nhiệt tình như thế nào nữa?"

"Cũng đúng, thế nhưng lúc trước chúng ta ở sân trước, cô xem anh ta có nói chuyện với người nào được mấy câu không, một người đẹp trai như vậy, sao lại lạnh lùng như vậy chứ.”

Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một chút, trong nguyên tác nam phụ quả thật là một người lạnh lùng, ngoại trừ nữ chính, cùng người khác đều là quen biết hời hợt, càng không thích xen vào việc của người khác, phía sau còn vì nữ chính thủ thân như ngọc, cả đời không lập gia đình, có được nghị lực như vậy thật sự không phải người bình thường!

Lâm Ngọc Trúc không khỏi lại cảm thán một phen, bên người nữ chính sao toàn là đàn ông con trai tốt vậy.

"Chú ý như vậy? Cô coi trọng thanh niên tri thức Chu hả?”

“Ai nha, cô đang nói cái gì vậy!” Vương Tiểu Mai ngượng ngùng nói, thẹn thùng đẩy Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc: "..." Thật may mắn là cô không có bị thương thật!

Chờ đưa Lâm Ngọc Trúc đến cửa, Vương Tiểu Mai còn rất có lương tâm hỏi: "Có muốn tôi đưa cô vào phòng không?”

Lâm Ngọc Trúc khoát tay áo.

"Chính cô có thể tự đi được không?"

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, phất phất tay, "Đi nhanh đi, quá đau rồi, đau đến mức tôi không muốn nói chuyện nữa!”

Vương Tiểu Mai vừa nghe thấy vậy, cũng không dây dưa nhiều nữa, giúp Lâm Ngọc Túc bỏ đồ vào trong phòng rồi rời đi.

Lâm Ngọc Trúc thở ra một hơi, nhóm các bà các cô các dì các thím trong thôn này đúng là không phải “kẻ ăn chay”, nếu không phải cô phản ứng nhanh, hôm nay sợ là thật sự bị tống tiền rồi.

Diễn trò thì phải làm cho trọn vẹn, Lâm Ngọc Trúc tính toán nhân lúc này nghỉ ngơi hai ngày, về phần hai quả trứng gà của thím Lý Tứ, cô căn bản không trông cậy vào việc bà ta có thể đem tới đây.

Là một kẻ “vắt chày ra nước cối” còn có thể bồi thường đồ đạc cho người khác được hay sao chứ!

Cũng không biết trong đầu Vương Tiểu Mai có cái mạch não nào không đúng nữa, sau khi cô ta nấu xong cơm chiều, còn bưng đến chỗ Lâm Ngọc Trúc.

Vương Tiểu Mai cũng không gõ cửa, trực tiếp đá cửa tiến vào, Lâm Ngọc Trúc cũng không biết là ai, còn rất tức giận, đây là ai lại đến đá cửa phòng cô!

Nếu không phải mệt mỏi đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này rất có thể cô đã nấu xong cơm.

Thấy Vương Tiểu Mai đặt một chậu rau lên bàn, trên thức ăn còn có bốn cái bánh ngô, Lâm Ngọc Trúc có chút nghĩ không ra, “Cô đây là?”
Bình Luận (0)
Comment