Chương 721 - Thế cũng quá kính nghiệp rồi 1
Lý Hướng Vãn là người cuối cùng đến ký túc xá, để lại cho cô ta chỉ có giường trên bên cạnh cửa thôi.
Cô ta vừa bước vào, liền giống như tỏa sáng khắp phòng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Người đẹp, luôn hấp dẫn ánh mắt người.
Lý Hướng Vãn đúng mực giới thiệu bản thân một chút.
Mọi người cũng sôi nổi giới thiệu lẫn nhau.
Cô gái ở giường trên bên cạnh cửa sổ, tuổi tác gần hai mươi, làn da có chút thô ráp, về tướng mạo lại là một cô gái rất điềm đạm nho nhã.
Tên là Lỗ Linh Linh, thật trùng hợp, là đồng hương với Lý Hướng Vãn.
Sau khi hai người biết là cùng một địa phương, bỗng chốc thân thiết không ít.
Phương Phương ngồi ở giường dưới cạnh cửa sổ bên trái bĩu môi, vị này chính là người bản địa.
Tuổi tác hơn hai mươi, làn da non mịn, nhưng tướng mạo lại có chút khắc nghiệt.
Mà đối diện cô ta cũng là người bản địa, tên là Tần Ưu Lương.
Cầm quyển sách nằm đọc ở trên giường, khi Lý Hướng Vãn tới, liếc nhìn một cái, đơn giản giới thiệu bản thân xong, liền không quan tâm tới người ta nữa.
Cũng là hơn hai mươi tuổi, tướng mạo có vài phần anh khí.
Cô gái ở giường dưới cạnh cửa tên là Đường Đường, tướng mạo không tồi, là một cô gái rất xinh đẹp, gương mặt nho nhỏ, có vẻ ngoan ngoãn.
Có chút không biết ăn nói, nhưng ánh mắt lại rất thân thiện, tuổi tầm mười tám mười chín, quần áo trang điểm rất đẹp đẽ.
Trên cổ tay một chiếc đồng hồ da trâu, vừa nhìn liền biết gia cảnh rất không tồi.
Cũng là người bản địa ở Kinh Đô.
Nói ra thì, toàn bộ trường học, sinh viên bản địa nhiều hơn một ít.
ký túc xá nam sinh bên đó, trên hành lang nói hơn phân nửa là giọng Bắc Kinh.
Còn lại một cô gái có tên rất thú vị, họ Liêm tên Bát, khuôn mặt nhỏ tròn tròn đỏ hây hây, trong mắt có tinh thần hoạt bát.
Là người Thiên Tân, tuổi tác xấp xỉ với mọi người.
Khi Lý Hướng Vãn nghe được tên cô ta thì ngẩn ra một chút.
Đối phương bất đắc dĩ cười cười, không để ý lắm.
Đối với phản ứng của người khác sau khi biết được tên cô ta, hiển nhiên nằm trong dự kiến của cô ta.
Sau khi từng người giới thiệu xong, Lý Hướng Vãn liền sắp xếp giường đệm, bầu không khí trong phòng ban đầu xem như khá tốt.
Lỗ Linh Linh chủ động tiến lên giúp đỡ, hai người trò chuyện với nhau, bất giác liền nói tiếng địa phương.
Tự dưng có một giọng nói xen vào, Phương Phương nhìn Lý Hướng Vãn, giống như trêu đùa nói: “Các cô gái tới từ Thượng Hải đúng là khác biệt, nói chuyện dịu dàng, trông cũng xinh đẹp nữa.
Da thịt non mịn, trắng nõn sạch sẽ, nhìn qua là biết chưa hề làm qua việc gì.
Còn đi cả giày da, Lý Hướng Vãn, điều kiện nhà cô chắc hẳn rất tốt nhỉ?
Lỗ Linh Linh, tới từ cùng một nơi, cô so với người ta thì kém hơn tí.
Làn da hơi đen, cũng thô ráp một chút.”
Người xinh đẹp ấy, liền bị người ta ghen ghét, đời trước Lý Hướng Vãn đã từng nhìn thấy không ít muôn hình muôn vẻ người.
Bày ra một khuôn mặt đùa giỡn, nói ra lời không thân thiện nhất.
Lạnh lùng nhìn đối phương, nhàn nhạt nói: “Ba đời tổ tiên nhà tôi đều là bần nông, cha mẹ chỉ là giai cấp công nhân bình thường.
Gia cảnh tuy rằng không tốt như trong tưởng tượng của cô, nhưng ăn mặc tốt, là bởi vì khi tôi xuống nông thôn nỗ lực lao động mà có được.
Làn da tôi tốt, trông trắng mịn?
Cái này không có biện pháp, trời sinh trời nuôi, vận khí tốt.
Phơi nắng không đen.
Điểm này tôi quả thật rất đắc ý.” Nói xong, Lý Hướng Vãn đột nhiên có chút muốn cười, đột nhiên hiểu được tâm trạng khi tự tâng bốc mình của Lâm Ngọc Trúc.
Lỗ Linh Linh nhếch môi, liếc nhìn Phương Phương, chưa nói cái gì, nhưng nhìn biểu cảm hiển nhiên đã tức giận rồi.
Phương Phương bị nghẹn một lúc, lạnh căm căm câm miệng.
Đôi mắt của Liêm Bát đảo tới đảo lui, ở giường trên hướng về phía Phương Phương làm mặt quỷ, sau đó lại nằm xuống giường tiếp tục đọc sách.
Bầu không khí phòng ký túc xá 303 nhất thời tràn ngập một chút mùi khói thuốc súng.