Chương 722 - Thế cũng quá kính nghiệp rồi 2
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng sắp xếp xong xuôi, liền ra ngoài chuẩn bị đi nhà ăn để nộp sổ gạo.
Theo lòng các cô thì vẫn là gắn bó với Lý Hướng Vãn, hai người liền đi lên tìm Lý Hướng Vãn cùng đi nhà ăn.
Tới phòng 303, Lâm Ngọc Trúc gõ cửa, cũng không biết ai hô một tiếng “Vào đi”, Lâm Ngọc Trúc liền nhẹ nhàng mở cửa ra.
Thò người vào nhìn một cái, đúng lúc đối mắt với Lý Hướng Vãn.
Thấy không tìm lầm, mới cùng Vương Tiểu Mai đi vào.
Nói với Lý Hướng Vãn: “Đi thôi, tới nhà ăn.”
Biểu cảm của Lý Hướng Vãn rõ ràng sững lại.
Lâm Ngọc Trúc đảo mắt, nói: “Người phụ trách đưa cô tới không nói với cô sao?”
Lý Hướng Vãn nhớ tới đàn chị nói với cô một câu đều thấy thẹn thùng không chịu nổi kia...
“Có thể là quên mất rồi.”
Chỉ nghe thấy Phương Phương châm biếm một tiếng.
Hai mắt Lâm Ngọc Trúc lóe sáng một chút, sao vậy, thế mà có cực phẩm rồi?
Ngày đầu tiên báo danh, đã đối chọi gay gắt?
Thế cũng quá kính nghiệp rồi.
Lý Hướng Vãn:......
Còn Vương Tiểu Mai lại nhíu mày nhìn Phương Phương, không vui vẻ cho lắm.
Chị em của cô ta bị bắt nạt, như vậy sao được.
Phương Phương cũng cảm nhận được ánh mắt, nương theo tầm mắt nhìn qua đây, coi Vương Tiểu Mai chẳng là cái thá gì.
Còn tầm mắt lại dính ở trên người Lâm Ngọc Trúc, trong mắt có chút khó chịu.
Âm dương quái khí mà cười nói: “Các cô cũng là người Thượng Hải?”
Lâm Ngọc Trúc nghiền ngẫm mà liếc nhìn đối phương một cái, nói: “Sao có thể, đại học Bắc Kinh này bộ không chào đón sinh viên ở tỉnh lẻ như chúng tôi à.”
Đối phương ồ một tiếng, ánh mắt mang vẻ khinh thường, dường như không muốn đáp nhiều lời.
Vương Tiểu Mai lông mày nhíu càng chặt hơn.
Lâm Ngọc Trúc xì một tiếng, không quan tâm người này, mà nói với Lý Hướng Vãn: “Đi, chúng ta đi làm chính sự trước.”
Lý Hướng Vãn gật đầu, lấy đồ vật quan trọng xong, cùng hai người đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Vương Tiểu Mai liền cao giọng nói: “Người này không bắt nạt cô chứ?
Nếu là bắt nạt cô, giờ chúng tôi liền đi vào tìm cô ta nói chuyện.
Chúng ta tới là để đi học, chứ không phải tới chịu ức hiếp.”
Lý Hướng Vãn cười khẽ một tiếng, nói: “Chẳng qua là nói mấy lời âm dương quái khí thôi.
Cũng không có gì, lại nói không lại tôi.”
Phương Phương ở trong phòng nghe thấy rõ ràng nháy mắt mặt đen đi không ít.
“Thế còn được, đốp lại, đốp chát chết cô ta.
Nếu dám động tay đánh cô, cô gào lên một tiếng, tôi và Trúc Tử lập tức đi lên giúp cô.” Mấy người đã đi đến đầu cầu thang rồi, Vương Tiểu Mai còn hét lên.
Lâm Ngọc Trúc ở một bên tích cực gật đầu.
Lý Hướng Vãn thấy lòng ấm áp.
Liêm Bát ở trong ký túc xá 303 trực tiếp cười ra tiếng.
Tần Ưu Lương vốn dĩ là bạn học của Phương Phương buông quyển sách trên tay xuống, nói: “Tính nết này của cô cũng nên thu lại đi.”
“Trông diêm dúa, khiến người ta thấy mà ghét.” Phương Phương hừ lạnh nói.
Tần Ưu Lương bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục đọc quyển sách trên tay.
Ba người Lâm Ngọc Trúc bên này đi nhà ăn nộp sổ gạo xong, lại từng người trở về ký túc xá của mình.
Sau khi trở về, ký túc xá bên này của Lý Hướng Vãn lãnh lẽo rõ ràng, không một ai tán gẫu nói chuyện phiếm.
Lý Hướng Vãn mui mừng mong mãi mãi như vậy, tính cách cô ta vốn không phải thích nói chuyện nhiều.
Mà phong cách của phòng 203 không giống nhau lắm.
Phan Phượng Quyên là người thích nói chuyện, sau khi thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai trở về, liền hỏi các cô xuống nông thôn thôn thế nào.
Lâm Ngọc Trúc còn chưa kịp nói, Phan Phượng Quyên đã bắt đầu nói tới thôn mà cô ta xuống rồi.
Thôn cô ta ở coi như ở vùng núi, muốn ra ngoài mua đồ đều khó khăn, trẻ con ở địa phương căn bản không đi học.
Xung quanh thôn không có một trường học nào.
Đất đai thu hoạch mùa màng cũng không lý tưởng, không ít thôn dân quanh năm suốt tháng đều không ăn nổi một bữa cơm no.
Đói đến mức trẻ con uống nước lạnh cầm bụng.
Mấy thanh niên trí thức cô ta, có lần thèm đến cùng cực, liền hầm cả thắt lưng da.
Mấy người nghe xong thổn thức không thôi.