Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 726 - Chương 726 - Lão Thẩm Nhà Cô Dịu Dàng Thế Mà 2

Chương 726 - Lão Thẩm nhà cô dịu dàng thế mà 2
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đại khái chính là giống như vậy.

Trong cuộc sống luôn có chút mâu thuẫn nhỏ không đáng kể, qua rồi, cũng liền trôi qua.

Từ đó về sau khi Lâm Ngọc Trúc lại chạm mặt cùng Phương Phương, còn có thể cười chào hỏi.

Phương Phương: ....

Ít nhiều có chút đơ ra, phức tạp....

Cô ta không hình dung được cảm nghĩ trong lòng của cô ta.

Lâm Ngọc Trúc vẫn như cũ duy trì phương châm thân thiện đối với người khác của cô.

Khi các bạn học mở họp ở lớp, lão ban* nói nội quy trường học xong, nhấn mạnh một phen ‘sinh viên không được yêu đương’.

*Lão ban là biệt danh mà mọi người đặt cho lớp trưởng.

Nói xong, còn nhìn qua các bạn học trẻ tuổi một cái, khi nhìn Lâm Ngọc Trúc, rõ ràng nhìn nhiều hơn hai cái.

Lâm Ngọc Trúc:???

Lời này vừa nói ra, khiến cho không ít người ồ lên.

Có một bạn học nam, kích động nói: “Thưa thầy, nhà em còn có vị hôn thê đang chờ.

Giờ thi đỗ đại học liền chia tay với người ta.

Vậy người ở quê không khỏi chỉ trích sau lưng cả nhà em mất.”

Giáo viên:...

Sau đó lại giải thích cho mọi người, không cho phép các bạn học yêu đương ở trong trường, nói chính xác thì, chính sách này rất bất lợi đối với những người độc thân không có người yêu.

Giữa bạn học với nhau không thể yêu đương.

Mọi người phải quý trọng thời gian học tập ở trường học, phải nỗ lực tiếp thu tri thức, chứ không phải đặt tâm tư ở nơi khác.

Những bạn học sợ làm Trần Thế Mỹ* cứ yên tâm.

*Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa, là một người vong ân phụ nghĩa. Hắn xuất thân gia cảnh bần hàn, có người vợ là Triệu Hương Liên, sau mười năm đèn sách thì lên kinh đi thi, sau khi thi đỗ trạng nguyên và được Tống Nhân Tông chọn làm phò mã rồi liền chối bỏ vợ con, bày mưu giết hại vợ. Sau đó được Bao Chửng xét xử cho và Trần Thế Mỹ bị xử trảm.

Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, bạn nói xem....

Thiếu chút nữa là thành Lâm Thế Mỹ rồi.

Đột nhiên khôi phục lại kì thi đại học, tuyển tới một lượng lớn học sinh, trường học hình như cũng trở tay không kịp.

Khi đi học, còn không có sách giáo khoa phát cho.

Đều là giáo trình in giấy nến của giáo sư phát cho.

Khi nhìn vào ánh mắt tràn ngập khát vọng đối với tri thức của các học sinh, trong mắt giáo sư cũng tràn ngập tình cảm mãnh liệt.

Mặc dù đầu đã tóc hoa râm, nhưng giọng nói lúc lên lớp của các giáo viên đều có lực, to lớn vang dội.

Không oán không hối mà dốc lòng chỉ dạy.

Trong phòng học không có một ai trốn tiết, đều rất nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc ghi chép.

Đến cả Lâm Ngọc Trúc đều ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nghe giảng.

Cho đến khi tan học, giáo sư cũng không vội đi, một nhóm sinh viên vây quanh giáo sư hỏi bài.

Nơi nào có náo nhiệt, nơi đó liền có Lâm Ngọc Trúc.

Từ nay về sau, vây quanh giáo sư hỏi bài tích cực nhất chính là cô.

Giáo sư vẻ mặt vẻ mặt ôn hoà thảo luận với các sinh viên, cực kỳ kiên nhẫn.

Không khí học tập của thời đại này vô cùng nồng đậm, bạn ở trong mỗi góc của học viện, chỉ cần nhìn thấy sinh viên, nhất định đều là mang theo quyển sách.

Không phải sách cũng là chép tay.

Du Thư Hoa ở ký túc xá của các cô mỗi ngày cầm một quyển từ điển tiếng Anh thật dày ở đó gặm.

Thái độ học tập này, khiến Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn không dám lười biếng một xíu nào.

Không nói đùa đâu, không tích cực học tập, là có khả năng bị khai trừ ngay.

Ba người Lâm Ngọc Trúc cứ thế cũng tham gia vào trong đội ngũ lớn xếp hàng chờ thư viện mở cửa.

Không ra tay nhanh một chút là thật sự không được, từng người như sói như hổ, đi đến nơi nào nơi ấy không còn mảnh giáp.

Hơi không chú ý tí thôi, sách ở trên kệ, đã bị mượn đi rồi.

Sau khi lại một lần nữa bỏ lỡ với sách, Lâm Ngọc Trúc tùy tiện tìm một quyển sách văn học, mang về ký túc xá đọc.

Vừa vào cửa chẳng bao lâu, Thủy Vân Tô liền cầm hai bức thư tiến vào, lấy ra một bức đưa cho Lâm Ngọc Trúc, nói: “Bức thư này là của cô, thấy ở dưới tầng nên thuận tiện mang lên giúp cô.

Người yêu hả?

nhìn từ nét chữ, là một người khôn ngoan sắc sảo, lòng dạ trong sáng vô tư.

Chỉ là chữ viết của anh ta quá mức cương ngạnh, xem ra là có tính tình lạnh nhạt.

Sau này phải chịu đựng thôi.”

Nói xong bày ra biểu cảm mau khen ngợi tôi đi nhìn Lâm Ngọc Trúc.

Chờ đợi ánh mắt kính nể của đối phương bất cứ lúc nào.

Lâm Ngọc Trúc nhận lấy thư, hừ một tiếng, “Phía trước còn rất đúng.

Sau đó liền không đúng rồi.”

Lão Thẩm nhà cô dịu dàng thế mà.

Cùng lúc đó, các đồng nghiệp của Thẩm Bác Quận tích cực thảo luận, cái khuôn mặt lạnh như Bao Công này của Thẩm Bác Quận có thể cưới được vợ hay không....

Ngày ngày lạnh mặt, cực kì dọa người.
Bình Luận (0)
Comment