Chương 727 - Con nói như vậy với em gái con? 1
Lại trò chuyện thêm vài câu với bạn học Thủy Vân Tô, Lâm Ngọc Trúc bóc thư ra, mở tờ giấy ra chậm rãi xem.
Nhìn chữ viết thiết họa bạc câu[1], dung nhan đẹp trai ngời ngợi của Lão Thẩm liền tự động hiện lên ở trong đầu.
[1]Ý chỉ chữ viết mạnh mẽ mà mềm mại đẹp đẽ.
Cũng không trách Lâm Ngọc Trúc cảm thấy lão Thẩm nhà cô là một người cực kỳ dịu dàng.
Giữa những hàng chữ của Thẩm Bác Quận viết đều lộ ra ôn nhu.
Khen ngợi cô lợi hại, đồng thời còn đặc biệt dặn dò cô mọi chuyện phải cẩn thận, lấy an toàn làm trọng.
Gặp phải chuyện không giải quyết được thì chờ anh trở về.
Còn dặn dò cô mặc nhiều quần áo chút, đừng để lại sinh bệnh.
Lại lưu loát viết về cuộc sống thường ngày, thầm biểu đạt nỗi nhớ một phen.
Hình như nhìn ra Lâm Ngọc Trúc thích mua nhà ở, Thẩm Bác Quận nói ở trong thư, một vạn đồng tiền trước đó anh vẫn chưa mang đi, mà là giấu ở trên xà nhà của đông sương phòng.
Tiền đó là anh cố ý để lại cho cô, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Khiến người ta hứng khởi nhất chính là, đại học chính pháp chuẩn bị tuyển sinh rồi.
Hiện giờ đã chính thức tuyên bố khôi phục đề thi chung quốc gia, ngày thi định vào ngày hai mươi tháng bảy đến hai mươi ba tháng bảy.
Nói cách khác thời gian còn chưa tới năm tháng nữa là lại phát động một kì thi đại học nữa.
Lâm Ngọc Trúc có thể từ giữa những hàng chữ nhìn ra tâm trạng vui vẻ của Thẩm Bác Quận.
Khóe miệng không khỏi giương lên, chẳng mấy tháng nữa là cô có thể gặp được Lão Thẩm nhà cô rồi.
Sau khi đọc xong thư và gấp lại, Lâm Ngọc Trúc để hệ thống nhỏ điều khiển Ngũ Béo từ xa, đi đông sương phòng tìm tiền.
Chẳng bao lâu, liền nói tìm được rồi.
Buồn cười cất tiền vào trong không gian, cùng lúc đó lại nhận được hóa đơn mua sắm Ngũ Béo gửi tới.
Lâm Ngọc Trúc:...
Sau khi thoát khỏi màn hình, Lâm Ngọc Trúc liền lấy giấy bút ra viết thư hồi âm cho Lão Thẩm.
Nói một chút về cuộc sống đại học, cùng với tấm lòng rộng lớn của cô, bao dung người bạn cùng phòng nào đó ở tầng trên như thế nào.
Sau khi dương dương tự đắc xong thì kiêu ngạo viết: Đừng hòng dùng tiền tài ăn mòn lòng tin kiên định của cô.
Chưa đến lúc, tuyệt đối không gả.
Chờ viết thư rồi cho vào phong bì xong xuôi, Lâm Ngọc Trúc hỏi Thủy Vân Tô chuyên nghiên cứu văn ngôn cổ ở bên cạnh: “Tiểu Tô, tôi chỉ có một bức thư thôi hả?”
Đôi mắt Thủy Vân Tô sáng lên, buông quyển sách trên tay xuống, tò mò nói: “Cô còn có những người khác hả?”
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Bèn bình tĩnh nói: “Cô như thế không phải nói lời vô nghĩa à, tôi còn có người nhà nữa mà.”
Thủy Vân Tô bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Ối, đúng, quên mất cái này.
Hẳn là không có rồi.”
Lâm Ngọc Trúc tròng mắt xoay chuyển, nghĩ đến Thủy Vân Tô là người bản địa, thư nhận được chắc chắn không phải thư nhà.
Liền vui cười hỏi: “Thư này của cô là ai viết cho thế?”
Ánh mắt của Thủy Vân Tô có chút lấp lóe, có lệ nói: “Đồng nghiệp trước kia từng làm việc chung với nhau viết cho tôi.
Mọi người giao lưu một chút về mặt kĩ thuật thôi.”
Lâm Ngọc Trúc nghiền ngẫm “Ồ” một tiếng, không tiếp tục trêu chọc cô ta nữa.
Vui đùa thì mức độ vừa phải thôi.
Cứ trêu chọc mãi khó tránh khỏi sẽ khiến người ta thấy ghét.
Lâm Ngọc Trúc đi gửi thư đồng thời gọi một cuộc điện thoại tới đơn vị của chị hai Lâm.
Nhận cuộc gọi vẫn là nữ đồng nghiệp lần trước.
Sau khi chị hai Lâm nhận điện thoại, Lâm Ngọc Trúc liền nói: “Chị hai, gần đây trong nhà thế nào.”
“Nhà chị rất tốt nhé.” Chị hai Lâm còn thấy rất kỳ lạ, cô em gái này còn quan tâm tới cô ấy nữa.
Lâm Ngọc Trúc:....
“Em hỏi chính là nhà chúng ta.
Không phải nhà chị.”
Chị hai Lâm trầm mặc một lát, cười gượng hai tiếng, nói: “Nhà chúng mình cũng khá tốt, chỉ là mấy ngày trước mẹ nói với chị, em gọi điện thoại tới thì không cần thông báo cho bà ấy nữa.
Nói em bản lĩnh lớn rồi, nghỉ hè cũng đừng có về.
Có năng lực thì chuyện gì cũng tự giải quyết một mình đi.”
Lâm Ngọc Trúc:???
Đây là tình huống gì vậy.
Lâm Ngọc Trúc nghi ngờ chị hai của cô nói bừa.
“Chị hai có phải chị nói đùa hay không, phí điện thoại đắt lắm đó.
Em chính bảo bối trong lòng của mẹ mà, bà sao có thể nói lời này.”
“Ôi dào, em còn cho rằng là chị châm ngòi ly gián hở.
Tin hay không thì tùy, như vậy nhé, cúp đây.”
Nói xong, bốp một tiếng cúp điện thoại, rồi không phục nói: “Lại còn bảo bối, xí.”