Chương 737 - Vẫn còn một ít 1
Từ sau khi Chung Uông Dương bày tỏ tấm lòng, Lâm Ngọc Trúc thu hoạch được một người bạn tốt, chính là bạn học Vinh Hiểu.
Đừng quan tâm mục đích ban đầu của mọi người là gì, có thể thân thiện với nhau thì sẽ là bạn bè.
Có đôi khi Lâm Ngọc Trúc đi học lớp dự thính ở khoa vật lý, Vinh Hiểu còn gọi cô ngồi cùng.
Lâm Ngọc Trúc cứ công khai tham gia vào tập thể lớp như thế.
Có những chỗ không hiểu, bạn học Vinh Hiểu quả thực giảng rất có nghĩa khí, giải thích cho cô từng chỗ một, vô cùng tỉ mỉ.
Lúc rảnh rỗi Lâm Ngọc Trúc và Vinh Hiểu cùng nhau nói chuyện phiếm.
Tình cờ nhắc đến Chung Uông Dương.
Về người này, Lâm Ngọc Trúc luôn luôn gọi sai tên, không phải Chung Hải Dương, mà là Chung Uông Dương.
Hết lần này tới lần khác chính chủ đều nghe thấy.
Chung Uông Dương ngồi phía sau hai người, yếu ớt nói: “Bạn học Lâm, tôi tên là Chung Uông Dương. Cậu chỉ cần nhớ tới biển lớn mênh mông là sẽ nhớ được tên của tôi.”
Lâm Ngọc Trúc áy náy nói: “Bạn học Chung, ngại quá, lần sau nhé, lần sau chắc chắn không nhớ sai.”
Thế mà lần sau, vẫn không chân thành gọi sai y như cũ.
Vinh Hiểu che miệng cười đến run cả người.
Do đó Chung Uông Dương đưa ra một kết luận, một người không thích bạn, ngay cả tên của bạn cũng không nhớ nổi.
Sự nản lòng không thể lạnh hơn được nữa.
Lại đến ngày nghỉ, ba người Lâm Ngọc Trúc dậy sớm đi thư viện.
Không nghĩ tới, thư viện đã xếp một hàng thật dài.
Ba người xếp hàng đợi một lúc mới mở, mỗi người đều mượn sách mà mình muốn xem, vẽ bản thiết kế ở thư viện mới dám về nhà.
Đợi sau khi lên xe buýt, Vương Tiểu Mai sờ mồ hôi trên đầu, nói: “Ai mà ngờ được về nhà cũng phải lén lút.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán, “Ai nói không phải chứ, uổng công có một căn nhà lớn còn không dám khoe khoang.”
Lý Hướng Vãn vừa lật sách vừa nói: “Quả thực là uổng công có một căn nhà lớn.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức gật gù, đắc ý nói: “Đó là các cô, tôi không phải đâu.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai nhìn nhau.
Lâm Ngọc Trúc ngâm nga hát, cô có một cảm giác mãn nguyện.
Đợi sau khi xuống xe bus, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai còn sốt ruột hơn cô.
Lâm Ngọc Trúc chậm rãi cầm chìa khoá cửa lớn nhà mình.
Vương Tiểu Mai sốt ruột đến nỗi bất chấp tất cả, kéo người cùng nhau chạy như điên.
Khi đến nơi, Lâm Ngọc Trúc thở hồng hộc, cảm thấy bản thân hẳn là thở không ra hơi nữa rồi.
Sớm biết thì đã không đùa hai người này nữa.
Vương Tiểu Mai còn chưa mở mắt ra đã thúc giục cô mở cửa.
Vẻ mặt Lý Hướng Vãn vui sướng khi người gặp hoạ nhìn cô.
Lâm Ngọc Trúc: ...
Oan gia.
Sau khi chậm rì rì mở cửa ra.
Ba người bị thu hút bởi đèn lồng lục giác dưới mái hiên.
Gỗ hồng trắc là bộ phận chính, trúc xanh vẽ trên vải lụa sinh động như thật, rủ xuống nhẹ nhàng bay theo gió, tô điểm thêm màu sắc cho toàn nhà.
Lâm Ngọc Trúc cố ý nhìn một cái, bên trong đèn lồng đã chuyển dây điện đến, bên trong lắp xong bóng đèn.
Chắc hẳn kiệt tác này là do Tứ Bàn và Ngũ Bàn cùng hợp tác làm nên.
Nhìn người máy nhỏ ở nhà cô mà xem, ngoại trừ tháo dỡ giường ra, những thứ khác thật sự rất tốt.
Không chỉ có cửa chính treo đèn lồng, còn có hàng hiên, mái hiên cửa nhà chính, tất cả đều được lắp đèn lồng.
Tranh vẽ bên trên không giống nhau lắm, mỗi loại đều có hàm súc riêng.
Ba người đứng ở trong sân giống như xuyên qua thời không.
Vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc vui tươi, nhà của cô càng ngày càng tiêu chuẩn rồi đó.
Mấy người đi vào nhà chính thì thấy đồ dùng trong nhà đã được bày xong rồi.
Vương Tiểu Mai kinh ngạc đến nỗi toàn bộ quá trình đều há to miệng để xem.
Đến khi mấy người đến gian nhà chính phía đông, cái giá treo và cái giường được làm bằng gỗ hoàng hoa lê trong nháy mắt đã khiến cô ấy chảy nước miếng.
Hiếm lạ nên vẫn luôn sờ tới sờ lui.
Lý Hướng Vãn nhìn những đồ dùng trong nhà ở phòng, ánh mắt lóe sáng, nói với Lâm Ngọc Trúc: “Vật liệu gỗ này quả thật rất tốt.”