Chương 738 - Vẫn còn một ít 2
Lâm Ngọc Trúc che ngực, đau lòng nói: “Có thể không tốt hay sao, toàn bộ đồ dùng trong nhà cũng sắp đủ để tôi mua thêm một căn nhà nữa rồi.”
Vương Tiểu Mai lập tức tỉnh táo lại, kinh ngạc nói: “Đắt thế á?”
Lý Hướng Vãn sờ vào cành lựu điêu khắc trên tủ quần áo bằng gỗ tử đàn, nói với Lâm Ngọc Trúc: “Gia đình này cũng rất là thành thật, đều làm bằng vật liệu gỗ tốt nhất.
“Không làm tốt cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đi đạp cửa.” Lâm Ngọc Trúc kiêu căng nói.
Khi tham quan xong toàn bộ căn nhà, Lý Hướng Vãn có chút không bình tĩnh.
Dịu dàng kéo tay của Lâm Ngọc Trúc, cười rồi gọi một tiếng mê người.
Lâm Ngọc Trúc bảo hệ thống hỏi Tứ Bàn xem số vật liệu gỗ còn lại có thể làm được bao nhiêu đồ dùng trong nhà nữa.
Đáp án không tính là nhiều, miễn cưỡng đủ một căn nhà.
Nghe đến đây, Lâm Ngọc Trúc chậm rãi rút tay mình ra khỏi tay của người đẹp Lý.
Mỹ nhân kế, không thể chấp nhận được ~
Vương Tiểu Mai háo hức xem, hai người đơn giản ngồi trên ghế bên cạnh bàn vuông ở phòng khách chính, đợi xem đủ món đồ này.
Sau khi Vương Tiểu Mai xem lần lượt khắp nhà thì chạy về, lắc đầu cảm thán: “Đẹp thì đẹp thật đấy, chỉ là đắt quá.”
Lâm Ngọc Trúc một tay chống má, giống như vô tình lại có ý kiến, nói: “Đổi thành vật liệu gỗ bình thường thế thì sẽ rẻ hơn rất nhiều.”
Lý Hướng Vãn cũng một tay nâng má, dựa vào ghế lười biếng nói: “Vật liệu gỗ này khó mà gặp được, nếu mà bỏ lỡ, muốn làm lại thì không nhất định là giá cả này nữa. Không thể nói, một cái giường đắt hơn một căn nhà được.”
Lâm Ngọc Trúc khụ khụ, kinh ngạc nhìn Lý Hướng Vãn, nói: “Không được, cái này cũng khoa trương quá đi.”
Lúc này, trên mặt Lâm Ngọc Trúc có bao nhiêu vững vàng thì trong lòng có bấy nhiêu lo lắng, giá trị đóng góp của cô chẳng còn bao nhiêu nữa.
Lý Hướng Vãn nhún vai nói: “Đoán thôi.”
Vương Tiểu Mai xem cái này rồi lại xem cái kia.
Rồi lại xem đồ dùng trong phòng.
Cuối cùng quyết định rồi nói: “Vậy tôi sẽ làm nhà chính tốt hơn chút, những phòng khác làm bình thường.”
Lâm Ngọc Trúc suýt thì không thở nổi.
Hiện giờ gian làm việc của ba người được chuyển đến phòng bên phía tây ở nhà chính, Lâm Ngọc Trúc vui vẻ đến phòng đó lục một số bản vẽ đồ dùng trong nhà cho hai người kia.
Mặt bên trên được niêm yết giá.
Đợi khi hai người viết xong, cũng tính luôn vào sổ sách.
Vương Tiểu Mai đã tiêu gần bốn nghìn tệ.
Lâm Ngọc Trúc vừa nhìn thấy giá tiền này, trong lòng run lên một chút, xem lại kỹ càng hoá đơn, được lắm cái đồ này, đã nói là dùng chất liệu bình thường, cuối cùng không dùng vật liệu gỗ bình thường cho mấy thứ đó.
Phía Lý Hướng Vãn trực tiếp hơn chín nghìn.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc thu dọn xong đồ đạc của hai người, kiêu ngạo nói: “Trước đó đã nói rõ rồi, hai người các cô dùng số lượng lớn, người ta có thể tiếp nhận hay không cũng chưa chắc đâu.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai bận bưng trà đưa nước, bóp vai đấm lưng cho cô.
Lâm Ngọc Trúc lập tức hưởng thụ híp mặt lại, uống một ngụm nước.
Nhìn cái bồn nước to đẳng cấp trên tay...
Vẻ mặt ghét bỏ.
Lặng lẽ nắm trong lòng bàn tay.
Thầm nghĩ: “Đồ dùng trong nhà đã đầy đủ cả rồi, cũng nên suy nghĩ đến những đồ khác một chút.”
Nhà của Vương Tiểu Mai đã sửa chữa xong rồi.
Ba người nói cười một lúc rồi lại đi sang bên cạnh.
Đây đúng thật là nhà của mình, sau khi Vương Tiểu Mai bước vào, miệng suýt nữa há tới tận mang tai.
Trừ cửa chính giống nhau không có gì thay đổi ra, số còn lại đều rực rỡ hẳn lên.
Vương Tiểu Mai lắc đầu cảm thán: “Vẫn nhỏ.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn: ????
“Mua nhà nhỏ rồi.”
Hai người trầm mặc một lúc.
Lâm Ngọc Trúc mắt sáng lên, nói: “Chị Tiểu Mai, trong tay cô có nhiều tiền nhỉ. Mua xong đồ dùng trong nhà, còn lại bao nhiêu thế?”
Vương Tiểu Mai lập tức cảnh giác lắc đầu: “Hết rồi, thật sự là không còn tí nào nữa.”
“Hôm trước tôi còn thương lượng với Lý Hướng Vãn cùng mua một ngôi nhà nhỏ xung quanh trường học. Cô không có tiền, vì thế không tính thêm cô nữa.” Lâm Ngọc Trúc cười đùa nói.
Vương Tiểu Mai hít sâu một hơi, ngược lại cũng biết co biết duỗi.
“Vẫn còn một ít.”
Lâm Ngọc Trúc hé miệng nói lẩm bẩm, cô biết ngay mà.