Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 740 - Chương 740 - Lập Dương Chạy Rồi, Mẹ Chúng Ta Bị Bệnh 2

Chương 740 - Lập Dương chạy rồi, mẹ chúng ta bị bệnh 2
Ngày đó ba cô gái tiếp tục đi tiếp đoạn đường, dụ địch thâm nhập.

Khi nhận thấy có người tiếp tục bám theo, ba người không cần suy nghĩ xoay người cầm gạch đuổi theo.

Chỉ là đối phương chạy quá nhanh, chưa kịp để các cô có không gian phát huy. Thật là có chút mất mát mà.

Sau đó đi tìm nhà phát hiện không có người bám theo nữa.

Về chuyện ai theo dõi các cô vẫn là bí ẩn chưa được giải đáp.

Mãi cho đến khi phòng của Lý Hướng Vãn sửa chữa xong, đồ đạc của cả hai được đưa vào.

Ba người đã làm 90 chiếc áo khoác.

Ba kiểu dáng có độ dài không giống nhau.

Hơn nữa chất liệu của áo gió cũng không hề kém cạnh bộ âu phục.

Nhưng âu phục là hai chiếc trên dưới.

Về giá cả thì áo gió rẻ hơn âu phục một chút. Tốt xấu gì cũng là áo khoác, ba người để 27.9 tệ.

Vương Tiểu Mai hỏi từ sâu trong tâm hồn: “Tại sao không trực tiếp bán 28 tệ đi.”

Lâm Ngọc Trúc không cần suy nghĩ đã nói: “Rẻ hơn một hào, đã rẻ hơn rất nhiều rồi.”

Lý Hướng Vãn rụt cổ, cũng lười để ý đến hai con hàng này.

Chờ cho đến ngày nghỉ tiếp theo sẽ bán quần áo dựa theo con đường trước đó.

Vậy mà mọi người vẫn còn nhớ các cô.

Thời tiết dần ấm lên, một số người đẹp đã cởi áo bông, bên trong ăn mặc áo lông và áo sơ mi, bên ngoài mặc âu phục rồi ra ngoài.

Bọn cô đi qua các nhà máy.

Không ít người hối hận vì không mua.

Nhìn thấy ba cô gái này lại bày quán, sôi nổi tiến lên dò hỏi còn âu phục không.

Lâm Ngọc Trúc tiếc nuối lắc đầu nói: “Không còn rồi, lúc trước chúng tôi chỉ kiếm được mấy bộ. Trang phục do nhà thiết kế người Hong Kong này thiết kế quá nổi. Rất nhiều quần áo đem ra bán đã bán sạch không còn. Đồng chí, cô nhìn xem lô áo khoác của chúng tôi này, cũng vất vả lắm mới cướp được đó. Bỏ lỡ âu phục thì bỏ lỡ rồi, nhưng đừng bỏ lỡ cả áo gió nữa. Mọi người thử xem đi, đẹp y như âu phục vậy.”

Vừa nghe Lâm Ngọc Trúc nói như vậy, dưới thái độ nhiệt tình của vài cô gái, mọi người đều không tự chủ được mà mặc áo gió lên.

Quần áo này đẹp hay xấu vừa nhìn cái là biết ngay.

Hơn nữa còn có Lâm Ngọc Trúc ba hoa chích chòe khen ở bên cạnh.

Đến giữa trưa đã bán hết nửa quần áo.

Tới buổi chiều ba người trực tiếp đi đến nhà máy tiếp theo.

Trùng hợp chính là có không ít người tiến đến hỏi âu phục, Lâm Ngọc Trúc nói không khác gì buổi sáng, không khác chữ nào.

Vương Tiểu Mai cúi đầu thật sự muốn cười.

Không đến hai ngày đã bán hết 90 chiếc quần áo mà không thừa chiếc nào.

Vương Tiểu Mai ngồi ở bên cạnh bàn mặt mày hớn hở đếm tiền.

Còn Lâm Ngọc Trúc lại bày ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, cân nhắc nói: “Món hàng tiếp theo chúng ta đến nhà máy bán khác đi, cũng không thể chỉ kiếm một chỗ.”

Lý Hướng Vãn ở bên cạnh vừa vẽ vừa nói: “Cô làm chủ.”

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên cười đê tiện.

“Sao tôi cảm thấy tôi giống như trụ cột trong nhà vậy. Là chủ một nhà, mà các cô một người chính là chính thê, một người là tiểu thiếp.”

Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn: ...

“Làm sao? Không muốn làm chị em, vậy một người là vợ, một người là người giúp việc. Ha ha ~”

...

90 chiếc áo gió, ba người khiếm được hơn hai nghìn tệ.

Vương Tiểu Mai đếm trên đầu ngón tay, lải nhải nói: “Tích góp hoàn toàn có thể kiếm được chút đồ dùng tốt.”

Mí mắt Lâm Ngọc Trúc run run.

Định nói với Vương Tiểu Mai: Tích góp không đủ thì giá trị cống hiến của cô không đủ.

Vào một ngày nắng đẹp, Lâm Ngọc Trúc rất nhớ mẹ già nhà mình.

Vì thế gọi điện thoại cho đơn vị của chị hai Lâm.

Đợi sau khi chị hai Lâm nhận điện thoại, Lâm Ngọc Trúc còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy chị hai Lâm hỏi lại: “Alo, là Ngọc Trúc sao.”

“A, là em. He yo...” Vừa định nói chuyện, nghe ngữ khí này có vẻ chị hai rất nhớ cô nha.

Chỉ nghe thấy chị hai Lâm dường như mơ hồ khóc nức nở, cắt đứt lời cô nói: “Lập Dương chạy rồi, mẹ chúng ta bị bệnh rồi.”

Lâm Ngọc Trúc: ?????
Bình Luận (0)
Comment