Chương 741 - Hai đứa em trai của cô thật có triển vọng nha 1
Nghe thấy mẹ già bị bệnh, Lâm Ngọc Trúc cũng không quan tâm tại sao Lâm Lập Dương lại chạy.
Âm thanh mang theo vài phần khẩn trương, hỏi: “Mẹ chúng ta sao rồi? Bệnh nặng không?”
Đồng thời cũng suy nghĩ xem có nên xin nghỉ không, trở về thăm mẹ già.
Chị hai Lâm chần chờ trong chốc lát rồi sau đó mới nói: “Do tức giận quá thôi, bác sĩ nói ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt là được. Ban đầu rất dọa người, nhưng đưa đến phòng cấp cứu rồi, chuyện đầu tiên mẹ già tỉnh lại là bảo chúng chị đừng nói cho em biết. Sợ em bị phân tâm.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Con cái ở xa mẹ luôn là người quan tâm lo lắng, sao không thể có ngược lại chứ.
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên sinh ra loại cảm giác bất lực.
Kiếp trước cũng như vậy, sợ cô phân tâm chuyện học hành nên không nói cho cô chuyện gì cả, đợi khi được nghỉ trở về đối mặt với cô cũng chỉ còn cái bài vị.
Vì vậy mà cãi nhau to một trận với cha già nhà mình, giận dữ rời đi.
Cũng không biết đó lại là lần cuối mọi người cãi nhau, lúc sau đến cơ hội cãi nhau cũng không còn.
Đại mỹ nữ không còn nữa, cha già nhà cô không còn hy vọng sống.
Khi bị bệnh không dậy nổi, cô ở trên giường bệnh chăm sóc cha cả kỳ nghỉ hè, rồi cha già cũng phải ngồi cùng bài vị với đại mỹ nữ.
Cảnh tượng quá khứ hiện lên trước mắt, Lâm Ngọc Trúc đỏ hai mắt, thật sự có chút khó chịu, cúp điện thoại trước.
Tự điều chỉnh tâm trạng.
Chị hai Lâm ở bên kia gọi “alo” một tiếng, xác định điện thoại thật sự bị cúp rồi, nhìn ống điện thoại, trong lòng hoang mang rối loạn.
Đây là do không nói cho em ấy nên em ấy tức giận rồi.
Chị hai Lâm lo sợ bất an mà nghĩ, chuyện này cũng không thể trách cô ấy, là mẹ già không cho nói mà.
Chốc sau chị hai Lâm lại rối rắm, nếu mẹ cô biết cô nói chuyện này cho em mình, liệu bà ấy có dạy dỗ cô không nhỉ.
Chị hai Lâm lắc đầu cảm thán, kẹp ở giữa hai mẹ con họ thật sự quá khó khăn mà.
Vừa cúp điện thoại không được bao lâu, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Chị hai Lâm trả lời không chút nghĩ ngợi, bấm nghe điện thoại: “Alo, là em ba phải không? Bệnh của mẹ chúng ta thật sự khá hơn nhiều rồi. Em đừng lo lắng. Chỉ là tâm trạng không tốt thôi, ở nhà nhiều nên có chút buồn sầu.”
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc một lát, hỏi: “Lập Dương xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Chị hai Lâm suy nghĩ lại sự phức tạp của chuyện kia, gãi đầu, tháo gỡ mạch suy nghĩ.
Cô ấy đành nói những gì mình biết trước: “Còn không phải thím Khâu.”
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc, thím Khâu có lực sát thương lớn như vậy sao?
Không thể nào.
“Từ sau khi em đi học, ban ngày Lập Dương đi làm, sau khi tan làm trở về ăn cơm rồi đi ra ngoài đi dạo. Trong nhà chỉ có mẹ chúng ta biết thằng bé đang làm gì. Sau đó cũng không biết ai truyền ra ngoài nói Lập Dương nhặt ve chai. Thật ra chính là đến nhà máy bên kia nhặt chút phế liệu bị ném đi, cũng chẳng tính là ve chai gì. Thím Khâu ở sát vách mỗi ngày đều chú ý hàng xóm. Nói em thi đậu Bắc Đại thì sao, em trai trong nhà không phải vẫn phải nhặt ve chai mà sống à. Còn không phải không kiếm được một công việc biên chế chính thức sao. Dù sao thì nói cũng rất khó nghe.” Chị hai Lâm nói một đống lớn.
“Cho nên Lập Dương không chịu nổi nên chạy đi?” Trong giọng nói của Lâm Ngọc Trúc mang theo chút khí lạnh.
Nếu là bởi vì cái này, vậy cũng không chịu được sóng gió quá rồi đấy.
Chuyện này nói rõ điều gì, nói rõ bị cô đánh đòn hiểm còn chưa đủ!
Chị hai Lâm lại thở dài một tiếng, sốt ruột nói: “Cũng không riêng gì cái này, tính tình mẹ chúng ta như thế nào em còn không biết sao. Nghe thím Khâu chú ý đến em và Lập Dương nên trực tiếp đánh tới cửa. Thím Khâu già rồi, không chịu được việc bị đánh, bị mẹ chúng ta đánh cho nhập viện. Lúc đó làm loạn đến mức toàn bộ hàng xóm đều biết hết. Hiện tại hai nhà thật sự kết thù rồi.
Trước lúc đó Lập Dương có mấy lần xem mắt, đều rất tốt. Lập Dương cũng rất thích cô gái kia. Nhưng ai mà biết được, thím Khâu mang theo bà mối tới cửa đi cầu thân. Khâu Minh là một sinh viên, sao Lập Dương so sánh được...”
Lâm Ngọc Trúc nhăn mày lại nói: “Cô gái có thể xem mắt cùng Lập Dương phải ít hơn Khâu Minh bao nhiêu tuổi.”
“Cho dù nhỏ hơn mười tuổi thì người ta là sinh viên, cũng rất thơm.”
“Làm sao? Lập Dương còn do tổn thương vì tình mà chạy mất?” Âm thanh của Lâm Ngọc Trúc lạnh hơn vài phần.
Đây vẫn là do cô đánh đòn hiểm chưa đủ.
“Cũng không phải, sau khi việc này qua đi cũng không thấy Lập Dương quá khó chịu.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
“Chị hai, chị thương tiếc tiền điện thoại của em chút đi.”
“Ài? Chuyện chị nói đều là một phần rất quan trọng của ngọn nguồn sự việc mà.”
“Được, chị tiếp tục nói đi.”