Chương 742 - Hai đứa em trai của cô thật có triển vọng nha 2
“Ừm... ồ, nghĩ ra rồi, lúc cuộc hôn nhân này chưa quyết định xong, mẹ chúng ta đã tức giận. Chưa đến hai tháng nữa cha chúng ta sẽ nghỉ hưu. Nếu thật sự không được thì tìm chút quan hệ, về hưu trước, để Lập Dương làm biên chế của ông. Mẹ chúng ta nói cái này không cần vội, cần gì phải lãng phí tình nghĩa. Hai người chưa nói được vài câu thì chị dâu chúng ta đã tới cửa.
Ý của lời trong lời ngoài chính là nghe nói Lập Dương nhặt ve chai, không muốn chăm sóc đứa trẻ này, sợ dơ. Cũng sợ trong sân nhà có quá nhiều đồ, mẹ chúng ta không chăm sóc được làm Bảo Thù bị thương.
Chị dâu cả mới vừa nói xong, anh cả đã tiến vào. Anh cả vừa vào nhà chưa nói lời nào đã kéo chị dâu cả về nhà, nói về nhà bàn bạc việc này. Chị dâu cả trực tiếp không chịu nghe, hất tay anh cả ra gào thét: Về nhà bàn bạc cũng là kết quả này thôi. Anh cả thiếu chút nữa đã ra tay đánh người, bị mẹ chúng ta ngăn cản được.
Chị dâu cả lúc đó tức giận nói hết mọi thứ ra ngoài. Ý trong lời nói là Lập Dương là tạp chủng không làm việc đàng hoàng, làm hại cả nhà bị mất mặt theo. Sợ dạy hư con nhỏ.
Dù sao ngày đó cũng làm loạn đến mức khó thu dọn được. Mẹ chúng ta bảo hai vợ chồng chị ấy đưa đứa nhỏ đi. Đám người đi rồi, trong lòng bà ấy khó chịu nên trở về phòng.
Ngày hôm sau bình tĩnh lại, Lập Dương để lại tờ giấy nói đi rồi, thằng bé nhất định sẽ cho gia đình vẻ vang. Mẹ chúng ta hôn mê bất tỉnh tại chỗ.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
“Này, em ba, em có đang nghe không đấy?”
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, nói: “Mẹ chúng ta hiện tại thật sự không sao chứ?”
“Không có vấn đề gì lớn, chỉ là do lo lắng Lập Dương thôi. Cha chúng ta hỏi từng người bạn tốt của Lập Dương nhưng chẳng ai biết thằng bé đi đâu. Ngày trước mẹ chúng ta còn định thu dọn đồ đạc đi xuống nông thôn chỗ các em tìm người nữa. Nhưng bị chị và chị cả ngăn lại.” Chị hai nói đến chỗ này cảm thấy rất mệt mỏi.
Nếu không phải chị cả ngăn thì bà ấy thật sự muốn xông đến nhà anh cả làm loạn một trận.
Sau đó lại nghĩ đến cái gì đó còn nói thêm: “Sau khi Đặng Tiểu Mỹ làm loạn ở nhà chúng ta xong, cha mẹ cô ta tới tận cửa xin lỗi bà ấy. Nhưng giờ xin lỗi thì có tác dụng gì. Lập Dương cũng đã chạy rồi, mẹ chúng ta cũng hôn mê rồi. Ài, càng nghĩ càng giận, dù sao nhà cô ta chẳng sao cả.”
“Nói với mẹ chúng ta là đừng chấp với nhà cô ta, không cho chăm con thì không chăm thôi. Như vậy thoải mái hơn nhiều. Không được thì đến Kinh Đô, em đưa bà ấy đi chơi. Được rồi, chuyện của Lập Dương mọi người đừng nhọc lòng, để em đi tìm thằng bé.”
“Ài? Em đi đâu tìm chứ? Alo?”
Lâm Ngọc Trúc cũng không nói thêm gì với chị hai Lâm, chủ yếu là do tiếc tiền điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Lâm Ngọc Trúc đi loanh quanh cong con hẻm ngày trước bị theo dõi kia.
Mãi cho đến buổi chiều, sắc trời dần tối mới thấy người.
Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ: Quả nhiên thằng nhãi con này đến đây.
Chỉ thấy Lâm Lập Dương hì hục đạp một chiếc xe ba bánh chậm rãi đến.
Không nói đến đằng sau còn kéo theo một đống đồ lớn, mà hình như trong xe còn có một người đang co ro.
Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng hai người đang nói chuyện: "Lập Dương, anh nói cho cậu biết, con dê kia lại muốn cướp đồ thì chúng mình sẽ không chỉ dọa cậu ta mỗi như thế đâu. Thứ đồ nhỏ mà cũng muốn cướp đồ của ông đây.”
Lâm Lập Dương không để ý đến anh ta, mà ngơ ngác nhìn Lâm Ngọc Trúc trước mặt, yếu đuối kêu một tiếng: “Chị.”
“Hả? Chị cậu? Làm sao?” Mã Đức Tài nói xong, thò đầu nhìn ra vừa hay bắt gặp ánh mắt lạnh buốt của Lâm Ngọc Trúc.
Cũng yếu đuối kêu một tiếng: “Chị Trúc Tử.”
Lâm Ngọc Trúc nhe hàm răng trắng nhỏ, giỏi lắm, hai đứa em trai của cô thật có triển vọng nha ~