Chương 744 - Mẹ chúng ta thấy tiền còn tinh hơn em 2
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, thấy đối phương bị sợ như con gà nhỏ, thì thấy hả giận hơn không ít.
Quay đầu nhìn Mã Đức Tài, cười hì hì nói: “Em trai Tiểu Tài, em cũng còn rất có tính quyết đoán nhỉ, nói đến là đến.”
Mã Đức Tài đột nhiên ngượng ngùng gãi đầu, cười gượng nói: “Cái này không phải do... Lập Dương muốn đến Kinh Đô sao.”
Lâm Ngọc Trúc lại liếc mắt nhìn em trai nhà mình một cái.
“Sao không đi tìm người chị đúng tiêu chuẩn của em, Lý Hướng Vãn ý.” Lâm Ngọc Trúc trêu ghẹo nói.
“Đây không phải sợ mọi người không nhận ra em sao. Đều là sinh viên rồi, lại lăn lộn cùng với loại người như chúng em không phải là tự hạ thấp sao.” Mã Đức Tài hơi cười gượng nói.
Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương giống nhau, miễn cưỡng thuộc về cái loại văn hóa THCS.
Nói một câu không dễ nghe chính là văn hóa cấp tiểu học tối đa.
Đề thi đại học năm nay không khó thì cũng phải xem là nói với ai, tỷ lệ trúng tuyển dưới 5% mà cả hai người này đều có thể trúng tuyển vậy đoán chừng mọi người đều có thể làm sinh viên được.
Lâm Ngọc Trúc cười đầy ẩn ý, hỏi: “Không phải tìm lối thoát khác, không cầu xin người ta, trở mặt không nhận người rồi đấy chứ?”
Mã Đức Tài lập tức lắc đầu, đấm ngực dậm chân nói: “Chị Trúc Tử, sao chị lại có thể nghĩ em như vậy, Mã Đức Tài em sao có thể là loại người như vậy. Mã Đức Tài em chính là người rất chính nghĩa.”
Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh một tiếng, còn chính nghĩa cơ à.
Lúc giành địa bàn sao không chú ý đến thứ tự trước sau.
Cũng không nói lời vô nghĩa với hai người nữa, Lâm Ngọc Trúc đứng dậy đi vào trong sân, hai người đi theo sau, nhắm mắt theo đuôi.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện cái sân này có thêm mấy cái đài radio.
Rất buồn bực hỏi: “Sao các cậu còn có thể lấy được những thứ này.”
Ban ngày Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương đều đi khắp hang ngõ hẻm thu phế phẩm, buổi tối lại đến các nhà máy nhặt phế phẩm.
Mỗi ngày làm liên tục, cũng coi như có thể chịu khổ.
“Đều bị hỏng không thể dùng, để ở trong nhà cũng chỉ là một đống phế phẩm. Chẳng bằng bán đi kiếm chút tiền. Chị Trúc Tử, em nói cho chị nghe, tháo cái này ra, lấy một ít dây đồng tích góp lại cũng có thể bán tiền đó.” Lúc Mã Đức Tài nói còn rất vui vẻ.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm radio một lúc lâu, lập tức hiểu ra.
Lúc này cũng không có người đặc biệt sửa chữa thiết bị điện. Người có thể sửa chữa đều chỉ sửa cho nhà mình, quan trọng là người biết sửa cũng ít.
Lâm Ngọc Trúc vỗ bả vai em trai mình, nói: “Đi lấy một chiếc mang vào nhà.”
Lúc này trời đã tối rồi, mấy người đi vào phòng mở đèn ra.
Bóng đèn 15W chỉ có thể nói là mang lại chút ánh sáng cho ngôi nhà.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bóng đèn, vậy mà lại có chút cảm giác chua xót.
Lâm Lập Dương cũng rất không dễ dàng mà.
Đợi khi lấy được radio, lại tìm cái tua vít tới, Lâm Ngọc Trúc tháo nắp lưng ra, nhìn trái phải một cái.
Chẳng quan tâm cô có hiểu hay không, cơ hội kiếm thêm khoản thu nhập từ hệ thống tới rồi.
Chiếc đài radio đều không hư linh kiện mà do vấn đề oxy hóa các bộ phận, lau xong rồi lại lắp lại nắp lưng.
Cắm vào nguồn điện, sửa được radio rồi.
Ánh mắt của Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương đang xem Lâm Ngọc Trúc rõ ràng không giống nhau.
“Chị Trúc Tử, giỏi nha. Đúng là sinh viên mà, tùy tiện lau chút thôi mà cái radio này đã chạy được.” Mã Đức Tài lập tức cảm nhận được cơ hội kinh doanh, bắt đầu nịnh nọt.
Hai người cũng không đợi Lâm Ngọc Trúc nói chuyện, xoay người đã lấy radio khác về phòng.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm những chiếc radio đó, vẻ mặt bình tĩnh, phất phất tay nói: “Các em đem cái này về phòng trước đi. Để chúng nó ấm lên. Đến đây, chúng ta tâm sự một chút.”
Mã Đức Tài vừa nghe còn thấy rất mới lạ, radio này cũng cần làm ấm sao.
Lâm Ngọc Trúc hắng giọng hỏi: “Các em thuê căn nhà này mất bao nhiêu tiền?”
Lâm Ngọc Trúc mới vừa hỏi xong, vẻ mặt của hai anh em có chút không đúng.
“Làm sao?”