Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 745 - Chương 745 - Làm Chị Gái Thì Phải Biết Hết Mọi Thứ! 1

Chương 745 - Làm chị gái thì phải biết hết mọi thứ! 1
Lâm Lập Dương dùng khuỷu tay huých huých Mã Đức Tài, ý bảo anh ta nói.

Mã Đức Tài nghĩ thầm tốt xấu gì anh ta cũng là anh cả, lúc này như thế nào cũng phải đứng ở phía trước nên nói chuyện phòng ở ra.

Hai người mới tới Kinh Đô, suy nghĩ nên thuê phòng ở đâu.

Bởi vì phải thu gom chút phế phẩm nên đương nhiên cần tìm cái nhà nào lớn chút.

Vốn dĩ hai người định tìm phòng ở trong thành nhưng sau đó lại phát hiện hoàn toàn không thuê được nhà riêng.

Người thành phố muốn sống ở nhà mình còn phải tốn sức nữa mà.

Lâm Lập Dương tới Kinh Đô ít nhiều cũng là vì Lâm Ngọc Trúc.

Hai người tính toán xong thì tìm được chỗ này.

Cũng khá may mắn, vừa đến đã thuê được phòng ở, tiền thuê cũng không đắt, một tháng mới chỉ cần một tệ năm hào.

Lúc trước đó mọi chuyện đều bình thường.

Đợi khi hai người dọn vào, sau khi bắt đầu thu phế phẩm, để đồ chật cả sân. Bà cụ cho thuê nhà lại đây vừa thấy thì không cho làm nữa, nói dù sao cũng là phòng ở mà lại trở thành đống rác.

Lúc này kêu trời khóc đất bảo hai người bồi thường phòng ở.

Mã Đức Tài giả bộ hung hãn cũng không dọa được bà cụ, bà ấy trực tiếp đi tìm phòng khu phố qua đây.

Thương lượng cuối cùng chính là hai người bỏ ra hai nghìn tệ mua phòng.

Trong tay Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài tổng cộng cũng chỉ có 3000 tệ, cứ như vậy mà bị một bà cụ lấy mất hai nghìn tệ.

Nói xong, hai người ủ rũ cụp đuôi mắt hơn cả nửa ngày.

Lâm Ngọc Trúc: ...

Trầm mặc một lúc lâu, cô nhìn Mã Đức Tài nói: “Bình thường cậu cũng rất ngang ngược mà, sao đến lúc quan trọng lại không được thế.”

Mã Đức Tài: ...

Nếu được còn có thể bị dọa đến mấy tháng không dám đi vệ sinh vào đêm không.

Thấy Mã Đức Tài có chút không phục, Lâm Ngọc Trúc không còn lời nào để nói, trợn trắng mắt. Cũng không biết nên nói phòng ở này quý hay là đắt nữa.

Cô không chú ý đến chuyện bao nhiêu tiền, giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Sang tên chưa?”

Lâm Lập Dương gật đầu.

“Lúc ấy bên phòng khu phố cũng ở đó, hiện tại nghĩ lại các bà ấy rõ ràng đứng về phía bà cụ mà, hợp tác với nhau bắt nạt chúng em.” Vẻ mặt Mã Đức Tài đen đủi nói.

Mới đến mà đã bị người ta tính toán, quả thực là thất bại ngay từ khi bắt đầu mà.

Lâm Ngọc Trúc cười cười, nói: “Cái này, có phòng ở không gọi là chuyện xấu, ít nhất cũng đỡ tiền thuê nhà.”

Mã Đức Tài còn định nói hai nghìn tệ đủ để anh thuê phòng cả đời.

Lâm Lập Dương thấy chị cậu không mắng cậu ngu đần, mà ngược lại còn rất tán thành việc mua phòng thì lập tức trở nên vui vẻ.

Còn thuận thế tiến lại gần bên người Lâm Ngọc Trúc nói: “Chị, đúng không. Em cũng cảm thấy đỡ tiền thuê nhà.”

Mã Đức Tài trợn mắt. Đúng thật là đồ không có lập trường.

Lâm Ngọc Trúc lạnh lùng liếc nhìn Lâm Lập Dương một cái, chuyện để bà cụ tức giận còn chưa thể bỏ qua đâu.

Lâm Ngọc Trúc không để ý tới cậu mà nói với Mã Đức Tài: “Tới đây, chúng ta đến nói chuyện đài radio. Sửa thứ này không khó, chỉ cần kiếm chút công cụ và thiết bị, nhẹ nhàng là có thể sửa xong. Đừng nói radio mà cho dù là TV. Ừm... chị cũng có thể sửa.” Làm chị gái thì phải biết hết mọi thứ!

Mã Đức Tài nghe xong lời này suy nghĩ của anh lập tức trở nên lung lay.

Vẻ mặt lấy lòng mà nói: “Chị, chị chính là chị ruột của em mà, tay nghề của chị này có thể dạy cho chúng em không.”

Lâm Ngọc Trúc đỏ mặt nói: “Không dám, không dám. Xem biểu hiện của mọi người.”
Bình Luận (0)
Comment