Chương 746 - Làm chị gái thì phải biết hết mọi thứ! 2
“Chị, chị có yêu cầu gì với em, em sẽ không bao giờ nói không. Lên núi đao, xuống biển lửa, đều giúp chị mà không tiếc mạng sống, Mã Đức Tài em đây không bao giờ biết sợ.”
“Ừm, chỉ sợ quỷ.”
“Chị, chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó.”
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là nhường một phòng cho chị là được.” Lâm Ngọc Trúc lười biếng mà nói.
Mã Đức Tài nghe thấy cũng chẳng phải chuyện lớn gì, lập tức gật đầu đồng ý: "Chị, chị nhìn xem, có muốn để phòng này lại cho chị không.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu: "Căn phòng nhỏ kia là được. Ồ, đúng rồi, cái đó... các em dọn dẹp sân nhà một chút đi. Nếu để chị Hướng Vãn của các em nhìn thấy nói không chừng sẽ ghét bỏ đó. Chúng chị không ở đây nên chỉ muốn dùng phòng này. Anh Hướng Bắc của em thi đậu khoa vật lý trường Thanh Hoa rồi. Khoa vật lý đó em trai à.”
Tuy rằng Mã Đức Tài học không tốt nhưng mơ hồ cũng biết khoa vật lý này chắc là biết sửa các thiết bị gia dụng.
Lập tức vỗ bộ ngực nói: “Chị, ngày mai, không, lát nữa, lát nữa em đưa phòng cho chị, dọn dẹp sạch sẽ sân cho chị.”
Lâm Ngọc Trúc vỗ Mã Đức Tài, khen ngợi nói: “Em trai Tiểu Tài, sau này em nhất định có tiền đồ rộng mở. Được rồi, trời cũng tối rồi, chị cũng nên trở về đây.”
“Chị, chị không ở lại ăn bữa cơm à.” Mã Đức Tài cực kỳ chân chó nói, hoàn toàn không nhớ ra vừa rồi mình ghét bỏ Lâm Lập Dương như thế nào.
Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn phòng bếp mở toang cửa kia, chậc chậc chậc lắc đầu, nói: “Không được, phòng bếp này của em...” Chị ăn không vô.
“Hắc hắc, dọn dẹp, lập tức dọn dẹp.” Mã Đức Tài rất có mắt nhìn mà giải thích nói.
Hai người vui vẻ nói chuyện, hoàn toàn không cho Lâm Lập Dương có cơ hội nói chuyện.
Đợi khi ra cửa, Lâm Lập Dương vẫn cứ đi theo phía sau Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc đi ở phía trước hừ lạnh.
Đi cả đường, hừ cả đường.
Sắp đến cửa trường, Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại liếc nhìn em trai nhà mình.
Lâm Lập Dương rũ đầu, bày ra bộ dáng không dám nói lời nào.
Lâm Ngọc Trúc mềm lòng hơn rất nhiều, nói: “Vẫn ổn, còn biết đến bên chỗ chị, cũng coi như là thông minh chút.”
Lâm Lập Dương vừa nghe thấy lời này thì ngẩng đầu, tinh thần tốt hơn rất nhiều, nhếch miệng cười nói: “Chị.”
“Đừng đắc ý, em sợ mẹ không đồng ý nên em đến trước cũng được, vậy chị đánh tiếng trước cho em. Em lên xe đi, chị gọi điện thoại cho gia đình là được. Tự nhiên lại chỉ để lại một mảnh giấy, khiến mẹ chúng ta lo lắng suông. Lâm Lập Dương, làm bất cứ chuyện gì cũng không thể không đầu không đuôi, cũng không được đưa ra giả định. Em có thể đến chị đương nhiên tán thành hai tay, cực kỳ hoan nghênh. Em đến Kinh Đô nên tới tìm chị.” Lâm Ngọc Trúc giống như chị cả mà dạy dỗ.
Lâm Lập Dương cảm động, đồng thời lại hổ thẹn không thôi.
Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, nói: “Bỏ đi, ngày mai em còn có việc phải bận, chị gọi điện cho mẹ chúng ta đã.”
Lâm Lập Dương nhe răng cười.
“Xem dáng vẻ không có tiền đồ của em này, mẹ chúng ta có gì đáng sợ.” Lâm Ngọc Trúc hơi vênh váo nói.
Lâm Lập Dương ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại nói: Được rồi đó, lúc mẹ tức giận chị ngoan nhất đó.
Hai chị em sau khi nói chuyện phiếm vài câu rồi mới giải tán.
Mãi cho đến khi Lâm Ngọc Trúc vào trường học, không thấy bóng dáng đâu thì Lâm Lập Dương mới yên tâm rời đi, ngẩng đầu liếc nhìn cửa trường.
Đột nhiên cảm thấy trường học này chưa từng thay đổi đi tình cảm giữa hai chị em bọn họ.
Tâm tình cực kỳ tốt mà cười ngây ngô, rồi xoay người trở về.