Chương 747 - Mẹ, con không có tiền, mẹ mau gửi chút tiền đến đây đi 1
Lâm Ngọc Trúc trở về muộn, bỏ lỡ giờ ăn cơm.
Vừa bước vào ký túc xá đã thấy Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn ngồi ở trong phòng chờ cô.
Vương Tiểu Mai cố ý để lại cơm cho cô, thấy người trở về nên hỏi: “Đi đâu làm gì, tôi và Hướng Vãn ở trường học tìm cô một lúc đó. Nếu cô không trở về nữa bọn tôi định ra ngoài tìm cô.”
Lâm Ngọc Trúc thấy Vương Tiểu Mai bưng hộp cơm, cười ha ha: "Cảm ơn chị Tiểu Mai.”
Vương Tiểu Mai hừ một tiếng, vươn tay, nói: “Phiếu cơm.”
Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng, móc phiếu cơm ra đưa cho cô ta, rồi lại cầm phích nước đổ nước nóng vào hộp cơm.
Đảo đều cơm rồi mở ra ăn.
Vừa ăn vừa nói với Vương Tiểu Mai: “Tôi gọi điện cho chị hai mới biết mẹ tôi bị bệnh.”
Vương Tiểu Mai lập tức a một tiếng, vẻ mặt khẩn trương nói: “Sao rồi?”
“Nói là không có vấn đề gì lớn, Lập Dương và Mã Đức Tài chạy đến Kinh Đô. Mẹ tôi không biết nên tức giận ngất đi.”
“Lập Dương và Mã Đức Tài cũng tới rồi.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, thấy trong ký túc xá cũng không có những người khác nên nói đại khái chuyện ra.
Lý Hướng Vãn nhất thời dở khóc dở cười: "Hai người này...” Cũng không thể nói thiếu may mắn.
Có người ép phòng bắt bọn họ mua.
Ngày hôm sau khi học xong, Lâm Ngọc Trúc gọi điện thoại cho chị hai Lâm.
Sau khi nghe điện thoại Lâm Ngọc Trúc nói thẳng: “Chị hai, tìm được Lập Dương rồi, ở chỗ em.”
Chị hai Lâm bụp một tiếng cúp điện thoại.
Lâm Ngọc Trúc: ...
Đây là trả đũa ngày hôm qua cô cúp điện thoại sao?
Vừa hay có người muốn gọi điện thoại, nhường vị trí cho người ta vậy.
Phòng lớn như vậy cũng chẳng cần cô cố ý nghe cũng có thể nghe được cô gái nhỏ nói chuyện thường ngày với gia đình.
Sau đó lại ngượng ngùng nói: “Mẹ, mẹ hủy cuộc hôn nhân của con đi.”
Lỗ tai Lâm Ngọc Trúc giật giật, ánh mắt sáng lên mấy độ.
Cũng không biết bên kia nói gì đó, cô gái nhỏ dậm chân không kiên nhẫn nói: “Hiện tại đều được tự do yêu đương, không được ép duyên, con không quan tâm. Dù sao cuộc hôn nhân này không được tính. Con cũng thi đậu đại học rồi, không phải người cùng đường với nhà người ta.”
“Mẹ, sao mẹ không suy nghĩ lại cho con, là danh dự của các người quan trọng hay là hạnh phúc cả đời con quan trọng.”
Lâm Ngọc Trúc ước tính thời gian, cô gái nhỏ này thật có tiền nha.
Hai mẹ con này ước chừng hàn huyên hai ba mươi phút, đợi lúc trả tiền điện thoại, Lâm Ngọc Trúc rõ ràng nhìn thấy sắc mặt cô gái nhỏ dần dần xanh mét.
Lâm Ngọc Trúc lại gọi điện thoại cho mẹ Lâm, khi điện thoại được kết nối, giọng nói mẹ Lâm hơi khàn khàn dần truyền tới: "Bé ba, là con sao.”
Nghe giọng khàn khàn của mẹ Lâm, Lâm Ngọc Trúc trong phút chốc đỏ hốc mắt, ngực xuất hiện sự chua xót, nói: “Bình thường bảo mẹ là mẹ già mẹ còn không chịu. Xem đi, gặp chuyện nói ngất là ngất. Sao có thể như vậy chứ, đứa nhỏ không có mẹ đáng thương đến nhường nào. Sau này làm đám cưới cũng không có người làm chủ. Ai mua đồ cưới, may mềm, may quần áo mới cho con.”
Mẹ Lâm cũng đỏ hốc mắt, mũi chua xót nói: “Còn không phải bị em trai con làm cho tức giận sao.”
Chị hai Lâm đứng ở bên cạnh, dán lỗ tai nghe hai người nói chuyện phiếm.
Xem dáng vẻ hai mẹ con đều muốn khóc, biểu tình cực kỳ phức tạp, cũng thật mới mẻ.