Chương 748 - Mẹ, con không có tiền, mẹ mau gửi chút tiền đến đây đi 2
Lâm Ngọc Trúc và mẹ già đúng thật đang chua xót, giao tiếp cảm tình, Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy cô gái nhỏ vừa gọi điện thoại, vẻ mặt do dự đi đến.
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, khóc lóc kể lể nói: “Mẹ, con không có tiền, mẹ mau gửi chút tiền đến đây đi.”
Cô gái nhỏ: ...
Mẹ Lâm: ????
Vừa nghe thấy Lâm Ngọc Trúc nói không có tiền, suy nghĩ muốn mượn tiền của cô gái nhỏ cũng dần biến mất, thấy Lâm Ngọc Trúc xoay người, cô ta lại quay người bàn bạc với người thu phí.
“Con cưng à, không có tiền à.”
“Không, vừa rồi có cô gái nhỏ gọi điện thoại cho người trong nhà, gọi khá lâu, có lẽ trên người không đủ tiền, con thấy chắc là đang định mượn con.” Lâm Ngọc Trúc nhỏ giọng nói.
Mẹ Lâm ừm ừm ừm, cũng không chua xót nữa, vào thẳng chủ đề nói: “Em trai con đang ở đâu?”
“Ừm, thằng bé cùng Mã Đức Tài tới, đang thu phế phẩm ở đây. Hai đứa chúng nó ở gần trường học con, còn mua một cái sân nhà nhỏ. Đang sống rất thoải mái. Mẹ, em tới đây, bây giờ tính tình của Lập Dương hoang dã, con nói hai câu còn ồn ào với con. Khó quản lắm rồi. Ai u, cô gái kia lại nhìn qua. Mẹ già, có tới không, quyết định nhanh đi.”
“Tới, mẹ đi dọn đồ đạc ngay đây.” Mẹ Lâm vừa nghe thấy tung tích của con trai, nhanh chóng quyết định muốn đi qua.
Không thể để con trai nhỏ quấy rầy con gái được.
“Được, vậy mẹ mua vé xe trước, con sẽ gọi cho chị hai theo dõi tình hình, rồi đến nhà ga đón mẹ. Mang nhiều hành lý chút, nếu đã tới rồi thì đừng tiếc tiền vé. Chúng ta ở Kinh Đô nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Lâm Ngọc Trúc mê hoặc nói.
Hết lần này đến lần khác, thời gian cho dù nhiều hơn nữa mà con gái con trai đều ở Kinh Đô thì còn trở về làm gì.
Mẹ Lâm lại cứ ăn chiêu này: “Được, nghe con, mẹ đi dọn chút đồ đạc.” Nói xong, bụp một tiếng cúp điện thoại.
Lâm Ngọc Trúc nhìn ống điện thoại, ấm ức nói: “Biết ngay trong lòng mẹ chỉ có em trai con mà.”
Cúp điện thoại, ấm ức nộp phí điện thoại, run rẩy cầm tiền, cực kỳ đau lòng trả phí.
Trong miệng nói thầm: “Sao phí điện thoại đắt vậy.”
Cô gái nhỏ kia trợn trừng mắt, nói với nhân viên thu phí: “Đồng chí, tôi thật sự không mang nhiều tiền như vậy, như này đi, tôi để thẻ học sinh tại đây, cô thấy được chưa.”
Nhân viên thu phí xanh mặt, sau khi nhìn thấy thẻ học sinh mới miễn cưỡng đồng ý.
Hai người một trước một sau đi khỏi cửa, cô gái nhỏ kia rất sung sức.
Đi ngang qua bên cạnh Lâm Ngọc Trúc còn hừ lạnh một tiếng, Lâm Ngọc Trúc vừa định nhắc nhở chú ý dưới chân thì cô gái này đã ngã lộn nhào.
Rất là... mất mặt.
“Vừa định nhắc nhở cô một chút.” Lâm Ngọc Trúc khô khan nói.
Mặt cô gái nhỏ đỏ như trái cà chua chín khiến cho Lâm Ngọc Trúc thấy thèm.
Trưa nay phải làm món trứng sốt cà chua thơm ngào ngạt để ăn mới được.
Những quả cà chua thật sự rất ngon.
…
Thấy Lâm Ngọc Trúc ăn ngon, Lý Hướng Vãn chớp mắt hỏi: “Vui vẻ như vậy là do lừa được mẹ qua đây?”
Lâm Ngọc Trúc hắc hắc hắc... Cười cực kỳ đáng khinh.
Cùng lúc đó, Lâm Lập Dương đang ăn mì sợi nấu nước sôi cứ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.