Chương 750 - Suy nghĩ của con gái con trai các em không hiểu được đâu 2
Lâm Ngọc Trúc xoay người ở trên giường, lật sách không nói lời nào.
Du Thư Hoa đắc ý cười cười, quay đầu nói với Thi Chiêu Đệ: “Đừng nghe cậu ấy khoác lác, mười câu nói có tám câu đứng đắn đã là không tệ rồi.”
Thi Chiêu Đệ che miệng cười cười, đôi mắt cực kỳ sáng ngời.
Lâm Ngọc Trúc lật người lại nói: “Đều nói đùa thôi, mẹ tôi lúc trước cầm chổi đánh tôi cũng rất nghiêm túc đó.”
Tất cả mọi người trong phòng đều cười ồ lên.
Thủy Vân Tô cầm bút lông trong tay lắc lắc đầu, lại bỏ đi một trang giấy.
Buổi tối sau khi Lâm Ngọc Trúc cơm nước xong, liền đi chỗ Lâm Lập Dương kiểm tra công việc, tuy rằng vẫn là một cái sân nhà đầy phế phẩm, nhưng cũng có tổ chức hơn rất nhiều.
Đến phòng bếp nhìn thoáng qua, không lý tưởng lắm.
Phòng nhỏ đều dọn dẹp hoàn toàn.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói với hai người: “Nghe chị hai nói mẹ chúng ta mang không ít gạo lên cho chúng ta, ngày mai dùng xe ba gác đến đón đi.”
Lâm Lập Dương gật đầu, trong lòng có chút thấp thỏm, cũng không biết mẹ cậu hết giận chút nào chưa.
Mã Đức Tài thì khác, vẻ mặt vui sướng, kéo lấy Lâm Ngọc Trúc nói: “Chị, ngày hôm qua chị sửa radio, hôm nay qua tay bán được cái số này.” Mã Đức Tài làm ra dáng số 40.
Hai người nhìn nhau cười, thấy được cơ hội kinh doanh từ mắt nhau.
Mã Đức Tài châm chước hỏi: “Chị, chị có thể sửa TV sao?”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Có thể, chỉ cần em kiếm được đầy đủ dụng cụ.”
Mã Đức Tài trầm tư một lát, sau đó lại nghiêm túc nói: “Lúc em và Lập Dương thu phế phẩm sẽ thu thập đồ dùng cũ với giá cao.”
Lâm Ngọc Trúc cũng rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Em trai, em yên tâm, chỉ cần em lấy được đồ gia dụng thì chị có thể sửa chữa hết cho em. Nếu chị cho chút tiền làm cổ phần thì sao?”
Mã Đức Tài vừa nghe đến cổ phần thì lòng kiên định hơn, ai lại không có chuyện gì đi lấy tiền ra đùa.
Lập tức cười, vừa móc từ trong túi cuốn sổ ra vừa nói: “Chị Trúc Tử, chị nói chị cần dụng cụ gì, em ghi lại một chút.”
“Đồng hồ vạn năng, bàn ủi điện, nhựa thông, dây hàn, súng thiếc, kim, tụ điện, điện trở gì đó. Em cứ chậm rãi kiếm những thứ này. Không cần gấp, chỉ cần lấy được đồ dùng cũ thì chắc chắn có thể sửa được. Trước mắt xem ra, không cần lo việc bán đồ cũ rồi.”
Mã Đức Tài vừa gật đầu vừa múa bút thành văn.
Sau khi thị sát một lúc, Lâm Ngọc Trúc lấy 500 đồng ra đưa cho Lâm Lập Dương, xem như nhập cổ phần.
Khi Lâm Lập Dương đưa Lâm Ngọc Trúc trở về trường, cô hỏi: “Chị, trên người của chị có đủ tiền không. Nếu không đủ thì đợi một khoảng thời gian nữa chúng em kiếm được tiền, có tiền mua đồ dùng gia dụng cũng được.”
Ánh mắt dịu dàng của Lâm Ngọc Trúc nhìn em trai nhà mình, rất vui mừng nói: “Biết suy nghĩ cho chị rồi. Không tồi, cũng không uổng công mấy năm nay chăm sóc.”
Vẻ mặt Lâm Lập Dương đầy sự bất đắc dĩ: "Chị, chị không cần nói gần nói xa.”
“Hắc, còn biết văn vẻ rồi. Yên tâm đi, chị em không thiếu tiền, đúng rồi, chị cho em thêm chút tiền. Tiền này để em mua phương thuốc truyền, kiểu như là thực đơn, phương thuốc, mỹ phẩm đều được. Phương thuốc cổ truyền ấy à, có thể thu mua với giá thấp.” Lâm Ngọc Trúc lưu loát nói.
Nói xong lại đưa cho Lâm Lập Dương 1000 đồng.
Lâm Lập Dương nhìn túi vải của chị nhà mình, sờ sờ cái mũi. Không hiểu lắm hỏi: “Chị, chị lấy cái đó làm gì.”
“Suy nghĩ của con gái con trai các em không hiểu được đâu. Công thức này tổng hợp tất cả, tục ngữ nói muốn nắm giữ được trái tim của một người đàn ông thì phải nắm giữ được dạ dày của anh ta. Chị em hiện giờ cũng hai mươi rồi, phải chuẩn bị một chút. Nghe nói son phấn các cô gái giàu có thời cổ đại đều dùng rất tốt. Cái này không phải... để đẹp hơn chút sao. Dù sao em cứ đi thu mấy thứ này là được. Nói quá nhiều em cũng không hiểu.” Lâm Ngọc Trúc nói đến đằng sau thì dứt khoát qua loa cho xong.
Lâm Lập Dương nhận tiền, đối với lời chị nhà mình vừa nói cậu chẳng tin câu nào.
Cậu xem như cũng nghe ra chút gì đó.
Chị cậu đang suy nghĩ cách kiếm tiền như thế nào.