Chương 755 - Mẹ nuôi của cô tới rồi, tôi không bắt nạt cô là được chứ gì 1
Mẹ Lâm vừa nhìn biểu cảm của con gái mình liền biết, trong đầu đứa nhỏ này không nghĩ về những chuyện bình thường.
Vỗ con gái út một cái, nói bà phá án như thế nào với vẻ mặt đắc ý.
Cuối cùng, giả vờ oán trách nói: “Viết thư cho Tiểu Thẩm người ta đầy cả một tờ, còn cho nhà mình, có mỗi mấy dòng.
Lại còn viết cho người ta trước, sau mới viết cho nhà mình chứ.
Người ta nói con gái hướng ngoại, mẹ coi như đã hiểu rồi.”
Lâm Ngọc Trúc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mẹ Lâm, cười hì hì nói: “Không phải là Tiểu Thẩm còn chưa vào trong bát, phải duy trì một chút hay sao mẹ.
Chúng ta người một nhà còn vờ vịt thế làm gì.
Còn nữa, con không có việc gì liền gọi điện thoại về nhà, phí điện thoại không đắt hơn cái này sao.
Cụ bà cũng giỏi ghê, biện pháp này cũng có thể nghĩ ra được.”
Mẹ Lâm nghe vậy thì cười, cưng chiều chọt vào cái trán của con gái mình.
Hai mẹ con nói đùa một hồi, sắc mặt mẹ Lâm tốt lên hơn phân nửa, người phảng phất lại trẻ hơn vài tuổi.
Ánh trăng chiếu lên nền gạch trong phòng, mẹ Lâm khẽ vỗ Lâm Ngọc Trúc đã chìm vào ngủ say, thời gian cứ như đang chảy ngược.
Những chuyện của các con hồi còn nhỏ từng màn từng màn hiện lên trong đầu.
Mẹ Lâm thở phào một hơi, cũng ngủ mất.
Sáng hôm sau, khi Lâm Ngọc Trúc tỉnh lại, trên giường cũng chỉ còn lại một mình cô.
Mặc quần áo xong rồi dạo bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Mẹ Lâm đang quét nhà.
Lâm Ngọc Trúc ôm khung cửa, ngọt ngào nói: “Mẹ vất vả rồi.”
Mẹ Lâm ra vẻ dọa nạt, nói: “Nếu con khách khí như vậy, thì mẹ về luôn.”
Lâm Ngọc Trúc cười hề hề, tí tửng nói: “Thôi khỏi giả vờ, hai mẹ con chúng ta là ai với ai chứ, đúng không nào.” Nói xong, ngồi lên trên ghế, giống như ông lớn nói: “Mẹ ơi, bữa sáng nấu gì vậy.
Con không muốn tự mình đi rửa mặt, hay là mẹ bê chậu nước qua đây cho con đi.”
Miệng mẹ Lâm lẩm bẩm lầm bầm, cầm cái chổi trong tay liền xông tới đây.
Lâm Ngọc Trúc thấy tình hình không ổn, hi hi ha ha chạy ra khỏi phòng, đi rửa mặt.
Hiện giờ nhĩ phòng của tây sương phòng bên này bị đổi thành nhà vệ sinh.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cũng lục tục ra ngoài rửa mặt.
Ba người đứng xếp hàng đánh răng.
Vương Tiểu Mai miệng đầy bọt cũng không ngăn nổi miệng của cô ta, vừa đánh răng vừa nói: “Khỏi phải nói giường này ngủ thật không tồi, ngủ cả đêm cũng không bị ngã xuống giường.”
Lâm Ngọc Trúc suýt chút nữa phun hết bọt trong miệng ra ngoài.
Còn Lý Hướng Vãn lại trực tiếp bật cười.
Chuyện phải quay lại trước đây để kể.
Vào mấy ngày trước, nửa đêm canh ba, đang lúc say giấc nồng, chỉ nghe một tiếng hét thảm, Vương Tiểu Mai ngã từ trên giường tầng xuống.
Nếu không phải phản ứng nhanh, túm được lan can giường, khả năng hôm nay còn đang nằm trên giường dưỡng thân thể.
Một tiếng hét thảm thiết này của cô ta, dọa cho tất cả tầng trên tầng dưới đều bừng tỉnh.
Trở thành người nổi tiếng của mấy kí túc xá.
Nổi danh, cũng là dựa vào thực lực.
Mẹ Lâm qua đây thấy một màn như vậy, tò mò nhìn hai người, đây là làm sao vậy.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc súc miệng xong, vừa rửa mặt vừa kể lại sự tích vinh quang của Vương Tiểu Mai cho Mẹ Lâm.
Vương Tiểu Mai ở một bên dẩu miệng, mặt đầy vạch đen .
Mẹ Lâm nghe xong cũng cười một chút, sau đó nói: “Thế này không được, còn ngã nữa thì hỏng, hay là nói với người giường dưới bảo đổi một chút.”
“Ký túc xá bọn con có một chị đại tên Phan Phượng Quyên, muốn cùng cô ta đổi một chút, cô ta còn phô trương.
Nói sẽ không có lần sau nữa.” Dứt lời, lắc lắc đầu, lúc trước ở thôn Thiện Thủy cô đã nghe qua tiếng kêu thảm thiết mấy lần rồi.
Vương Tiểu Mai ùng ục ùng ục súc miệng, hoàn toàn không nghe mấy người nói chuyện.
Mẹ Lâm vẫn rất lo lắng.