Chương 756 - Mẹ nuôi của cô tới rồi, tôi không bắt nạt cô là được chứ gì 2
Lâm Ngọc Trúc rửa mặt xong, thoa chút dầu, nói: “Mọi người cứ chơi trước, con đi mua chút đồ ăn sáng.”
Mẹ Lâm cũng không ngăn cản, nếu chỉ có hai mẹ con bọn họ, nấu bát cháo cũng ăn tạm được rồi.
Khi Lâm Ngọc Trúc mua bánh quẩy với sữa đậu nành trở về, phát hiện Lý Hướng Bắc cũng tới.
“Ái chà, anh Lý tới sớm ghê.
Sức hút của người đẹp đúng là khác biệt.” Lâm Ngọc Trúc trêu ghẹo nói.
Chọc cho người lập tức đỏ mặt, mẹ Lâm đập cho Lâm Ngọc Trúc một cái, quở trách nói: “Đâu đâu cũng có con, mau đi lấy bát đũa đi.”
Lâm Ngọc Trúc cười hề hề, đi lấy bát đũa.
Chờ chia sữa đậu nành nành xong, Mẹ Lâm thấy sữa đậu nành trong bát của Vương Tiểu Mai chỉ có nửa bát, lại dạy dỗ Lâm Ngọc Trúc, “Con nói con xem, đổ cho mình nhiều như thế, mà cho Tiểu Mai có từng này.
Tiểu Mai, nó bình thường chính là bắt nạt con như vậy hả.”
Vương Tiểu Mai trề môi, ấm ức nói “Dạ” một tiếng.
Lâm Ngọc Trúc tấm tắc lắc đầu, chị Tiểu Mai thật đúng là lợi hại.
Không nói hai lời, liền đổi bát của hai người, khoe khoang nói: “Mẹ nuôi của cô tới rồi, tôi không bắt nạt cô là được chứ gì.”
Vương Tiểu Mai:....
Cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân mình, đại khái chính là như vậy.
Lý Hướng Bắc và Lý Hướng Vãn cố nén cười, cúi đầu uống sữa đậu nành.
Mẹ Lâm nếm một ngụm sữa đậu nành, ấy một tiếng, nói: “Thứ đồ này sao giống đậu phụ thúi vậy.”
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói: “Uống chính là cái vị này mà.”
Mẹ Lâm chậc một tiếng, cau mày uống.
Uống xong nói: “Nói ra thì, uống quen rồi cũng khá ngon.”
Vương Tiểu Mai vẻ mặt khổ đại cừu thâm uống một bát lớn, thầm nghĩ: sao uống vào đều cảm thấy cái này hỏng rồi vậy.
Ba người ăn xong bữa sáng, bỏ lại mẹ Lâm và Lý Hướng Bắc ở nhà, lo lắng không yên đi chặn chủ nhiệm Lưu.
Khi mấy người đi đến trước cửa nhà người ta, đúng lúc chủ nhiệm Lưu ngồi lên xe đạp chuẩn bị đi.
Nhìn thấy ba cô gái thì thì ây da một tiếng, cường điệu nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Trúc, nói: “Hai lần trước không thấy cô, còn tưởng rằng các cô đây là nghỉ chơi với nhau rồi chứ.”
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Trúc sững lại một chút, cười hì hì nói: “chị Lưu, cô vừa nói như vậy, tôi liền muốn nghỉ chơi với các cô ấy, đến lúc đó chúng ta tự ai mua nấy, có phải có thể bán được nhiều chút hay không.”
Chủ nhiệm Lưu nghe xong, cứng họng một lát, lắc đầu cười nói: “Không cần vất vả như vậy, lần này cho các cô lấy nhiều tí là được.
Ngày hôm qua trong kho lại thêm không ít.
Tùy ý chọn.”
Ba người Lâm Ngọc Trúc nghe vậy, lập tức thấy vui mừng.
Người cũng vui mừng còn có chủ nhiệm Lưu, lúc trước cho rằng mấy cô gái này chỉ là làm nho nhỏ thôi.
Thế mà bây giờ thật sự xông pha vào con đường kiếm tiền, tiền kiếm được tháng này của bà sắp bằng một tháng tiền lương rồi.
Tâm tư không khỏi cũng trở nên lung lay.
“Vậy chị Lưu, không quấy rầy cô đi làm nữa, giờ chúng tôi liền trở về lấy xe đẩy.”
Chủ nhiệm Lưu gật đầu, mấy người liền tạm biệt nhau.
Khi Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn trở về nhà, đúng lúc nhìn thấy Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài đang lái xe ba bánh.
Lâm Ngọc Trúc cười hê hê, nói: “Em trai, lấy xe ba bánh cho bọn chị mượn dùng một lúc.”
Ánh mắt của Lâm Lập Dương lóe lên, trịnh trọng nói: “Chị, chị muốn dùng xe ba bánh để làm cái gì, em đi cùng chị là được.”
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng “Nè, ngay cả cái xe cũng không nỡ cho mượn.
Keo kiệt.”
Lâm Lập Dương xuống xe với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mã Đức Tài đang bận chị chị em em với Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai, khi bị Lâm Lập Dương kéo xuống, mới phản ứng lại nói: “Chị Trúc Tử, xe ba bánh này không dễ lái đâu.”
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, lên xe thử một chút.
Nói như thế nào nhỉ, xe ba bánh thời này quả thật không dễ lái.
Xém chút nữa lật xe, bạn nói xem.