Chương 757 - Sau này không cho phép con hét chị con nữa 1
Chiếc xe ba bánh nhỏ nhoi xem như đều làm khó cả ba người Lâm Ngọc Trúc.
Vương Tiểu Mai cũng không lái nổi.
Lâm Lập Dương gãi gãi đầu nói: “Chị Tiểu Mai, sau này từ từ học đi, em cùng các chị đi là được rồi mà.”
Vương Tiểu Mai gật đầu với vẻ mặt không cam tâm.
Ba người ngồi lên xe ba bánh, Mã Đức Tài ngóng cửa sân nói: “Có mỗi một mình em đi vào hả.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: “Vậy em còn muốn đi cùng bọn chị hay gì.
Mau đi vào đi.”
Mã Đức Tài ngượng ngùng đi vào.
Vừa vào sân, giống như được mở mang tầm mắt mà nói mãi: “Ôi trời ơi, căn nhà này đẹp quá trời luôn á.”
Mẹ Lâm nghe thấy tiếng đi ra ngoài đón người, Mã Đức Tài miệng ngọt xớt gọi dì dì cháu cháu.
Dỗ cho mẹ Lâm vui vẻ tươi cười.
Lý Hướng Bắc: ....
Nói sao nhỉ, đôi khi sự đau thương khi so sánh luôn là ở khắp mọi nơi.
Mã Đức Tài vào nhà trông thấy Lý Hướng Bắc cũng ở đó, đôi mắt sáng lên, hớn hở ngồi vào bên cạnh.
Một trận khách sáo, quanh co lòng vòng nói cả đống rồi mới hỏi: “Anh Bắc, anh biết sửa đồ điện không?”
Vẻ mặt của Lý Hướng Bắc đờ ra, không ngờ nói cả một đống, còn đang ở đây đợi anh ta nữa chứ, bèn lạnh lùng nói: “Không biết.”
Mã Đức Tài lập tức thu lại nụ cười.
Thầm nói: Thế này còn không bằng chị của Lập Dương.
Hai người không hợp ý nhau nên chẳng nói nhiều thêm, ba mẹ con bắt đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Sau đó vẫn là mẹ Lâm tìm chuyện để nói, hỏi xem anh ta với Lâm Lập Dương sao lại cùng đến đây.
Trò chuyện một hồi liền có chút không đúng lắm.
Thì ra là như vậy, con trai út của mình tới Kinh Đô, còn có nguyên nhân do nhóc này xúi bẩy nữa.
Mã Đức Tài cũng phản ứng lại được, trên mặt đầy vẻ xấu hổ.
Lý Hướng Bắc khẽ giương khóe môi lên, tâm trạng tốt vô cùng.
Một căn phòng, chỉ ba người, bầu không khí rất kì lạ.
Còn phía Lâm Ngọc Trúc bên này thật sự rất tốt.
Thái độ của chủ nhiệm Lưu bây giờ rõ ràng nhiệt tình hơn rất nhiều.
Lần này có không ít vải sợi tổng hợp thích hợp để may áo sơ mi.
Lý Hướng Vãn trực tiếp chọn lấy mười xấp, không đến một trăm đồng.
Những loại vải khác cũng chọn một ít.
Tổng cộng hai mươi xấp vải, Lâm Ngọc Trúc lại khéo léo đút cho chủ nhiệm Lưu hai mươi đồng tiền.
Dưới sự bào mòn của tiền bạc, chủ nhiệm Lưu càng thêm thích ba cô gái trước mặt này hơn.
Lâm Lập Dương thấy ba người chuyển vải vóc lên trên xe thì kinh ngạc và cảm thán một trận, cũng không hỏi nhiều, đậy bao tải lên, lái xe trở về trước.
Chờ khi ba người Lâm Ngọc Trúc về đến nhà, xe ba bánh đã được khiêng vào trong sân rồi.
Mấy người bước chậm vào phòng, cảm thấy bầu không khí trong phòng không được tốt cho lắm.
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói: “Sao cảm thấy bầu không khí không thích hợp thế nhỉ.”
Lý Hướng Bắc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bày tỏ bầu không khí không đúng không liên quan xíu nào đến anh ta hết.
Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài:....
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai mím môi cười, kéo Lâm Ngọc Trúc đi xem vải.
Nhân lúc mẹ Lâm không để ý đến bên này, Lâm Lập Dương nói với Lâm Ngọc Trúc: “Chị, không phải chị nói khuyên mẹ chúng mình hạ hỏa trước hay sao.
Sao cảm thấy vẫn còn tức giận thế.”
Lâm Ngọc Trúc trong lòng chột dạ, chậm rì rì nói: “Toàn nói về cái khác, nên quên béng mất chuyện này của em rồi.
Ôi dào, để cụ bà xả giận ra luôn tốt hơn so với nhịn để trong lòng mà.
Mẹ mình đều không cần anh cả nữa rồi, em còn không mau nhân cơ hội chút đi.”
Lâm Lập Dương không nói gì nữa.
Mã Đức Tài nhếch môi, trầm giọng nói: “Chị Trúc Tử, căn nhà này của chị to quá, đồ dùng trong nhà này, xa hoa.”
Lâm Ngọc Trúc nhấc chân lên rung rung, mê hoặc nói: “Đẹp chứ, chị bảo nè hai đứa em kiếm tiền rồi, mấy cái khác không nói, trước tiên nên mua một căn nhà.
Khỏi nói nhị tiến, căn nhất tiến giống như chị Tiểu Mai của em cũng được rồi.”
Mã Đức Tài gật đầu, nói: “Chờ em có tiền rồi, cũng mua với.”