Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 761 - Chương 761 - Này Là Cô Muốn Chia Tay Hả 1

Chương 761 - Này là cô muốn chia tay hả 1
Đến chỗ của Lâm Lập Dương, mẹ Lâm nhìn thấy một sân đầy phế phẩm, căn nhà ba gian không lớn lắm, trong đó còn có một gian được cải tạo thành nhà bếp chẳng ra hình dáng gì.

Cảm giác thấy sự tương phản không phải lớn vừa thôi đâu.

Đến cả Mã Đức Tài cũng xấu hổ cười cười.

Rồi nói: “Dì ơi, điều kiện của chúng cháu có hơi gian khổ đôi chút.” Nói xong, trong lòng chảy ra một đợt nước mắt chua sót.

Anh ta phải kiếm tiền, rồi mua nhà.

Lâm Lập Dương cũng có ý nghĩ như thế.

Mẹ Lâm dịu dàng cười, an ủi nói: “Căn nhà này cũng không tồi, ở quê căn này cũng được coi là nhà tốt rồi.” Chỉ là bị hai người phá hoại không thành hình dạng mà thôi.

Thời gian ba người Lâm Ngọc Trúc rời khỏi trường có hơi lâu, bèn vội vàng trở về tăng thêm cảm giác tồn tại, cũng không cho ba mẹ con thời gian khách sáo với nhau nữa.

Chào hỏi mấy chàng trai vận chuyển đồ vật.

mẹ Lâm liền nhanh chóng vào trong phòng thu xếp, Lâm Ngọc Trúc đi đến bên cạnh bà khuyên nhủ: “Thân thể của lão nhân gia ngài vừa mới tốt, nghỉ ngơi đi nào, thấy ở đâu không đúng, mẹ chỉ huy một chút, để con làm.”

Mẹ Lâm không phục, vô cùng cứng rắn nói: “Sớm đã tốt rồi, chỉ sắp xếp phòng ốc chút thôi có thể mệt được bao nhiêu.”

Lâm Ngọc Trúc hết cách bảo mẹ Lâm, bèn cùng thu xếp với mẹ Lâm.

Khi mẹ Lâm nhìn thấy quần áo mới làm xong của các cô, mặt tươi cười hỏi: “Đây chính là Hướng Vãn thiết kế hả.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, có lệ “Dạ” một tiếng.

Lý Hướng Vãn lập tức lấy bản thảo của mình ra cho mẹ Lâm xem, miệng hân hoan nói: “Mẹ nuôi, đây là bản thảo do con vẽ, mẹ giúp con thu xong, không thể để cho người khác thấy đâu nhé.

Nhìn thấy rồi, người ta liền biết quần áo này của chúng ta làm như thế nào.”

Mẹ Lâm cầm lấy bản thảo, nhìn từng nét vẽ lưu loát vẽ thành quần áo trên tờ giấy, khen ngợi nói: “Con cái cô gái này đúng là có tài năng.

Tài hoa quá đi, tâm tư sao lại khéo vậy cơ chứ.

Con nói xem, người trông xinh đẹp, đầu óc cũng thông minh, những thứ tốt đẹp con đều có được rồi.

Mai này ai cưới được con thật có phúc.” Lời này không phải nói cho Lâm Ngọc Trúc nghe, mà là nói cho Lý Hướng Bắc.

Khi còn ở thôn Thiện Thủy, Lâm Ngọc Trúc đã từng tiết lộ gia thế của Lý Hướng Bắc cho mẹ Lâm.

Mẹ Lâm đây là đổi cách khác để tâng bốc con gái nuôi.

Lâm Ngọc Trúc nghe thấy câu cuối cùng liền hiểu được ý của mẹ mình, thầm nói: cụ bà bụng dạ quá nhiều.

Lý Hướng Bắc còn ngây ngốc nghe không hiểu ý của lời nói, trong mắt ánh lên sự ngờ nghệch, cảm thấy bản thân có phúc khí.

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, đây đúng là, cũng coi như là ưu điểm.

Rất dễ lừa có đúng không.

Còn Vương Tiểu Mai lại dịch vào cạnh Lâm Ngọc Trúc nói: “Toi rồi, trong lòng của mẹ nuôi toàn là Hướng Vãn thôi.”

Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Hê, không sợ, tôi lại không phải bét nhất.”

Vẻ mặt của Vương Tiểu Mai và Lâm Lập Dương đều có chút đờ ra.

Cứ cảm thấy câu nói của đối phương có hàm ý khác.

Chờ khi đồ đạc đại khái đều cất xong, ba người Lâm Ngọc Trúc liền trở về trường học.

Lý Hướng Bắc không để cho Lâm Lập Dương đưa các cô về trường, anh ta đưa là được.

Mẹ Lâm đảo mắt, kéo Lâm Lập Dương ở nhà giúp bà thu dọn phòng bếp, không thu dọn một chút, chờ khi nấu cơm rồi, mẹ Lâm sợ mình đều không thể nào xuống tay được.

Khi đến cổng trường, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai rất biết phân biệt tốt xấu mà trở về kí túc xá trước, để cho hai người có cơ hội ở riêng với nhau.

Nếu còn không biết phân biệt như thế này nữa, công suất điện của Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai quả thật có chút cao.

Khi mở cửa kí túc xá ra, tầm mắt của Lâm Ngọc Trúc đúng lúc gặp phải ánh mắt ngóng qua đây của Du Thư Hoa.

Du Thư Hoa cười, trêu chọc nói: “Ô, Quả Tử về rồi đấy à.”

Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, ưỡn ngực đắc ý nói: “Ừ, trở về rồi.”
Bình Luận (0)
Comment