Chương 762 - Này là cô muốn chia tay hả 2
Du Thư Hoa vẻ mặt kinh ngạc, so mặt dày với nhau, cô ấy quả thật xách dép theo không kịp.
Thủy Vân Tô cầm một quyển sách thật dày từ sau cửa thò đầu ra, nói: “Nói cô mập, cô còn hùa theo.”
Lâm Ngọc Trúc sải bước vào phòng, mặt đầy đắc ý, nói: “Tôi đây là trình bày sự thật.
Hai hôm nay tôi ở bên cụ bà nhà tôi, để cho bà ấy vui vẻ, trực tiếp trẻ ra vài tuổi luôn.”
Vương Tiểu Mai theo sau người cô, che miệng cười.
Thi Chiêu Đệ vẫn như cũ không nói gì, chớp đôi mắt, ở một bên nghiêm túc hóng hớt.
Phan Phượng Quyên ngồi bên cạnh bàn học, cười nói: “Thôi đừng ở đó khoác lác nữa.
Đúng rồi, em trai cô đến đây, là làm gì vậy?”
Lâm Ngọc Trúc lấy phích nước rót cho mình một cốc nước, bởi vì thời gian lâu rồi, nước không còn nóng nữa.
Vừa uống vừa nói: “Thu phế liệu với anh em thân thiết của nó.
Trước đây ở nhà vừa đi làm vừa thu, hàng xóm láng giềng đồn nó ngày ngày đi nhặt đồng nát, nói khó nghe quá, nên dứt khoát ra ngoài xông pha.
Tôi lại ở Kinh Đô, nên là, liền tới luôn.”
Có một số chuyện, bạn thoải mái hào phóng nói ra, không chút để ý, thì những người khác cũng sẽ như vậy.
Phan Phượng Quyên nghe xong nói: “Thế này cũng rất tốt, ít ra em trai cô hiểu được tự dựa vào chính mình, có tinh thần độc lập tự chủ.
Điểm này rất quan trọng.
Sợ nhất chính là cái kiểu cái gì cũng dựa dẫm vào anh chị, trông chờ người ta nuôi.
Hồi mà tôi làm thanh niên trí thức xuống nông thôn ấy, nhìn thấy quá nhiều luôn rồi.
Con gái đã gả ra ngoài rồi, còn phải trợ cấp cho anh em trong nhà, cuộc sống trôi qua phải gọi là gà bay chó sủa.
Trúc Tử, ở phương diện này, cô không thể hồ đồ.” Nói đến cuối, trang nghiêm diễn điệu bộ của người chị lớn đang chỉ dạy.
Không chờ Lâm Ngọc Trúc nói chuyện, Du Thư Hoa vừa lật sách vừa nói: “Cô ấy, khỉ còn không tinh ranh bằng cô ấy.
Cô ấy không chơi xỏ em trai đã tốt lắm rồi.
Ai có thể chơi lại cô ấy chứ.”
Phan Phượng Quyên làm như có thật gật đầu, nói: “Lời này của cô, nói rất có lý.”
Lâm Ngọc Trúc tay chống cằm, vô cùng nghiêm túc nói: “Sao có thể nói vậy được, hai năm mà em trai tôi xuống nông thôn, nếu như không có tôi, không biết phải khổ thế nào đâu.
Chị gái tôi đây rất chăm sóc cho em trai đấy.”
Tuy nhiên lời này chẳng một ai tin.
Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng: “Các cô hiểu lầm tôi quá sâu rồi.”
Tối hôm đó, Lâm Ngọc Trúc viết thư cho Lão Thẩm nhà cô.
Nói một chút về chuyện Lâm Lập Dương tới Kinh Đô, đại khái thuật lại ngọn nguồn sự việc một chút.
Cũng kể chút về chuyện mẹ Lâm đến đây cho Thẩm Bác Quận.
Sau đó, tiết lộ suy nghĩ thật sự trong lòng, cô muốn đón cả cha mẹ đến đây hết.
Lưu loát viết hết một tờ giấy, toàn là thăm dò.
Chỉ cần trong thư hồi âm của Thẩm Bác Quận có tí ý tứ bất mãn nào, Lâm Ngọc Trúc liền phải xem xét lại mối quan hệ của hai người.
Theo sự thay đổi của thời đại, hai nhà của chị cả Lâm và chị hai Lâm khả năng đều phải chịu một đả kích không nhỏ.
Đối với thời đại mà nói, đây là cơn đau không thể tránh né.
Nếu như các chị ấy có ý nghĩ đến thành phố lớn phát triển thì Lâm Ngọc Trúc sẽ tận lực giúp đỡ.
Đây cũng coi như là cho Thẩm Bác Quận một mũi dự phòng trước.
Nếu như có ý gì, mọi người nói ra trước, có thể ở bên nhau hay không, trong kí ức còn có mấy phần tốt đẹp.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lâm Ngọc Trúc không vội càng kết hôn.
Gả vào nhà họ Thẩm rồi mới đón một nhà lớn nhỏ tới Kinh Đô, so với trước khi cưới thu xếp cả nhà tới đây, hiển nhiên là không giống nhau.
Dán phong bì thư xong, thần sắc của Lâm Ngọc Trúc rất ngưng trọng.
Thủy Vân Tô ngẩng đầu nhìn thấy màn này, hai mắt sáng lên, nhỏ giọng nói: “Này là cô muốn chia tay hả?”
Lâm Ngọc Trúc: ....