Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 763 - Chương 763 - Em Trai À, Mẹ Không Thương Chúng Ta Nữa Rồi 1

Chương 763 - Em trai à, mẹ không thương chúng ta nữa rồi 1
Ba người Lâm Ngọc Trúc tìm cảm giác tồn tại ở trường hai ngày, vận khí tốt ngồi canh được đến lúc giáo sư đến ký túc xá giảng bài.

Thể hiện xuất sắc niềm đam mê học hành xong thì hí hửng soi gương chải đầu.

Ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực ở ký túc xá, hồ hởi nói: “Tôi phải đi gặp mẹ đây.

Hai ngày không gặp, chắc mẹ nhớ tôi lắm.”

Những người khác trong ký túc xá: …

Thủy Vân Tô tay cầm bút lông, cầu xin nói với cô: “Mau đi đi, tối cậu không về cũng không ai nói gì đâu.”

Lâm Ngọc trúc ngạo mạn “Hừ" một tiếng.

Vương Tiểu Mai vội vàng theo sau cô không nói tiếng nào.

Vẻ mặt vui trộm.

Đóng cửa, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu than thở.

“Sao vậy? Có gì không đúng à?” Vương Tiểu Mai quan tâm hỏi.

Lâm Ngọc Trúc than thở nói: “Cô không nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ vừa nãy của Chiêu Đệ sao, làm tôi thấy có lỗi quá.”

Vương Tiểu Mai cũng than thở theo, nói: “Đời người không như ý.

Cô ấy mất mát nhiều rồi, không chừng sẽ được bù đắp bằng cách khác.

Tốt xấu gì cô ấy cũng lên được đại học, tốt hơn nhiều những cô gái vẫn còn chìm sâu trong bùn lầy.

Mặc dù nhìn Chiêu Đệ có vẻ yếu đuối, thực chất cô ấy mạnh mẽ lắm.

Có thể nhìn ra được từ việc cô ấy trốn ra khỏi nhà.”

Nghe chị Tiểu Mai nói, Lâm Ngọc Trúc đúng là được mở mang tầm mắt, tấm tắc nói: “Chị Tiểu Mai, cô đọc nhiều sách rồi có khác nhỉ.

Nói chuyện bắt đầu có lý lẽ rồi.”

Vương Tiểu Mai: …

Thế là nói, lúc trước cô nói chuyện không có lý lẽ sao?

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha chạy lên lầu gõ cửa phòng ký túc xá 303.

Lý Hướng Vãn là người mở cửa, Lâm Ngọc Trúc nhanh chóng nói: “Đi thôi, chúng ta đi thư viện mượn sách, rồi đi tìm mẹ tôi.”

Lý Hướng Vãn đứng quay lưng với người trong ký túc xá, mím môi lén cười, sau đó nghiêm túc gật đầu, nói: “Cô đợi tôi thu xếp đồ đạc một chút.” Nói xong, xoay người sắp xếp đồ trong túi vải.

Lâm Ngọc Trúc đứng ở cửa, nháy mắt với em gái Liêm Bát.

Liêm Bát cười hì hì ngẩng đầu.

Bạn học Phương Phương cũng có mặt, ngây người ngồi đó đọc sách.

Lâm Ngọc Trúc lập tức cười nói: “Ôi chao, bạn Tiểu Phương cũng ở đây à, bọn tôi đi thư viện, cậu đi không?

Sau này đừng có nói bọn tôi không thích học nhé.”

“Một mình cậu ấy nói không tính, chúng tôi có nhiều cặp mắt như thế, trong nguyên cái ký túc xá này người ham học nhất là cậu đó.” Liêm Bát nói lưu loát.

“Không dám nhận, không dám nhận.

Núi này cao còn có núi khác cao hơn, người tài có người tài hơn, cũng sẽ có người chăm chỉ hơn tôi mà.” Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói.

“Ôi cậu đừng ở đây khiêm tốn nữa.” Liêm Bát nghiêng đầu lém lỉnh nói.

Phương Phương suýt nữa thì làm nền cho bọn họ: …

Nếu cô ấy có thể xen vào được một câu thôi thì cũng không đến nỗi ấm ức như vậy.

Lý Hướng Vãn buồn cười đeo túi vải lên, chào Liêm Bát rồi ra ngoài.

Học hành cũng phải học cho đàng hoàng, ba người lên thư viện mượn sách trước, sau đó vui vẻ chạy đến chỗ mẹ Lâm.

Mẹ Lâm nhìn thấy ba cô thì gương mặt lập tức nở nụ cười.

Muốn ngừng cũng không được, bà quá nhớ bọn họ rồi.

Sau khi vào nhà thì phát hiện Lý Hướng Bắc cũng có mặt, đang ở đó sửa máy thu âm.

Thu đồ điện giá cao mà Mã Đức Tài nói, đó là thu máy thu âm giá năm đồng.

Có người không biết sửa máy, thấy năm đồng thì dứt khoát bán luôn.

Hai ngày này đã thu được hai máy.

Trong sân mặc dù còn hơi bừa bộn, nhưng trong nhà thì lại dọn dẹp ngăn nắp, nhà bếp lại càng được lau dọn sạch sẽ bóng loáng.

Lâm Ngọc Trúc đau lòng ôm mẹ nói: “Ôi, vất vả cho mẹ của con quá đi.”

Mẹ Lâm có chút xấu hổ nói: “Có gì đâu mà vất vả, ở nhà ngày nào cũng làm đó thôi.

Mấy đứa khát không, mẹ đi lấy nước cho mấy đứa.”

Ba người lắc đầu, bảo mẹ Lâm ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bình Luận (0)
Comment