Chương 764 - Em trai à, mẹ không thương chúng ta nữa rồi 2
Dưới sự kêu gọi của đồng tiền, ba người không chậm trễ, xắn tay áo bắt đầu làm.
Thời gian là vàng bạc.
Mẹ Lâm ở bên cạnh quan sát, xem Lý Hướng Vãn vẽ như thế nào, cắt vải ra làm sao.
Quan sát được kha khá rồi, mẹ Lâm nói: “Hướng Vãn, hay là con để mẹ cắt vải cho.”
Lý Hướng Vãn nhìn mẹ Lâm, làm nũng nói: “Có mẹ nuôi giúp thì tốt quá, chỉ sợ con gái ruột xót mẹ, không cho làm thôi.”
Lâm Ngọc Trúc cầm thước, hắng giọng, giả vờ nói: “Mẹ tôi mà mệt là cô không xong với tôi đâu.”
Lý Hướng Vãn nhìn mẹ Lâm, vẻ mặt mẹ thấy chưa.
Con cái biết xót cha mẹ, không có người làm mẹ nào lại không vui cả, cười nói: “Con kệ nó, con người cũng như linh kiện máy móc vậy.
Không hoạt động thì sẽ bị gỉ sét.
Mẹ hưởng phúc cũng được hai năm rồi.
Mấy đứa mà không dùng mẹ thì mẹ thu dọn đồ đạc ngày mai về luôn.”
Có thể nói câu này chứng tỏ thật sự có suy nghĩ như vậy.
Lâm Ngọc Trúc không muốn mẹ về chút nào.
Ngang ngược nói: “Mẹ mà đi, Lập Dương biết chừng nào mới mua được nhà.
Mẹ phải ở đây trông chừng nó chứ.
Muốn giúp thì cứ giúp, nhưng lượng sức mình nhé, đừng để mệt quá.”
Mẹ Lâm và Lý Hướng Vãn nhìn nhau, bà có đầy cách để trị con gái.
Lý Hướng Vãn lập tức nhìn bà bằng ánh mắt kính phục.
Sau đó chỉ điểm thêm để mẹ Lâm trở thành nhân viên cắt vải.
Tay mẹ Lâm vô cùng nhanh nhẹn, đường cắt tinh tế, tốc độ cũng không chậm.
Đối với ba người họ cứ như hổ mọc thêm cánh, tiến độ nhanh hơn rất nhiều.
Lúc rảnh, Lý Hướng Vãn lại lấy ít bản thảo từ túi vải ra.
Lần này không đưa cho Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc xem mà đưa thẳng cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm nhìn qua, gương mặt đầy ca ngợi, “Mặc lên hiệu quả có giống như trên ảnh không?
Nếu mà giống thì đúng là đẹp quá.
Đẹp hơn nhiều so với tự may ở nhà, chắc chắn bán đắt hàng.”
Lý Hướng Vãn mím môi cười, giải thích: “Sẽ hơi chênh lệch một xíu ạ, chủ yếu còn phải xem khí chất và vóc dáng của người mặc.
Có điều bây giờ ai cũng gầy, chênh lệch không quá lớn.
Đợi lát nữa con làm xong mặc thử cho mẹ xem.”
“Được, con gái mẹ giỏi quá.
Ngọc Trúc và Tiểu Mai cũng được nhờ phúc của con rồi.” Mẹ Lâm lại thể hiện phong cách lời khen không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Có người nhất định sẽ trúng chiêu, Lý Hướng Vãn cười không hề e ngại.
Lâm Ngọc Trúc suýt nữa bóp nát phấn vẽ trong tay.
Vương Tiểu Mai thì rất hiểu rõ bản thân, mẹ Lâm vừa dứt lời cô đã gật đầu tán đồng ngay.
Có mẹ Lâm tâng bốc, Lý Hướng Vãn lại hồi phục được tinh thần.
Ngay lập tức lấy vải ra vẽ đường cắt rồi tiến hành cắt may.
Sau đó lấy Vương Tiểu Liễn xuống, may quần áo năng suất như được gắn motor.
Vương Tiểu Mai nhàn rỗi ở bên cạnh nhai nhóp nhép.
Lâm Ngọc Trúc lập tức lấy ra ‘con dấu yêu quý’ và giấy nến, đưa cho Vương Tiểu Mai, nói: “Cô cũng đừng rảnh.”
Vương Tiểu Mai: …
Nhận mệnh đi làm túi đựng.
Mẹ Lâm nhìn sang, hỏi: “Cái này là làm gì đó?”
“Túi đựng ạ, chuyên dùng đựng hàng hóa.
Chỉ có mua quần áo của bọn con thì mới được cho túi đựng quần áo này.”
Có phải nhìn vào thấy sang trọng hẳn không?” Lâm Ngọc Trúc hào hứng nói.
“Ai nghĩ ra đấy?” Mẹ Lâm hiếu kỳ hỏi.
Lâm Ngọc Trúc tự vỗ vào trán mình, đợi một tràng lời khen từ mẹ.
Chỉ thấy mẹ Lâm gật đầu, nói: “Con đúng là lắm trò.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai trong nháy mắt bật cười.
Lúc này Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài mang về một xe phế phẩm.
Lâm Lập Trúc tủi thân chạy đến ôm Lâm Lập Dương, đau đớn nói: “Em trai à, mẹ không thương chúng ta nữa rồi.”
Hồi trước có chuyện lông gà vỏ tỏi gì mẹ không khen ngợi cô đâu.
Bây giờ…
Lâm Lập Dương mắt chữ A mồm chữ O nhìn mẹ mình.
Mẹ Lâm đỡ trán, mệt thật đấy…
Chỉ một câu nói thôi, có đáng không?