Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 765 - Chương 765 - Xem Ra Cha Cũng Không Có Tác Dụng Gì 1

Chương 765 - Xem ra cha cũng không có tác dụng gì 1
Nhìn thấy con gái bị tổn thương, mẹ Lâm đặc biệt xuống bếp làm bánh nướng.

Đây là món con gái thích ăn nhất.

Bánh nướng được bưng lên bàn, Lâm Ngọc Trúc lập tức làm nũng, nhìn xem, biết cô thích ăn nên mẹ đặc biệt làm cho cô.

Thế nhưng sau khi mọi người ngồi vào chỗ, phải nói là mọi thứ bị càn quét sạch sẽ, Lâm Ngọc Trúc chỉ giành được hai miếng bánh.

Những người khác thì khỏi nói, Lý Hướng Vãn đường đường là một đại mỹ nhân vậy mà cũng giành giật ăn.

Nội tâm Lâm Ngọc Trúc đã bất lực đến mức đạt cảnh giới nhất định.

Không phải từ ngữ đơn giản có thể miêu tả được.

Ăn cơm xong, Lý Hướng Vãn lại quay về phòng khâu vá đơn giản áo sơ mi rồi mặc lên.

Quần cô đang mặc là quần của bộ đồ vest lúc trước, vừa hay hợp với áo sơ mi.

Người đẹp khí chất cũng tốt, áo sơ mi tay phồng mặc lên người cô không còn đáng yêu nữa.

Mẹ Lâm nhìn mà mắt sáng rỡ, gật đầu ngay, khen ngợi: “Xinh quá, con may khéo thế.

Mẹ sống nửa đời người rồi, hồi trẻ mới được thấy mấy tiểu thư con nhà quyền quý ăn mặc Tây như thế này thôi.”

Lý Hướng Bắc, Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương nhìn ngây ngẩn.

Lâm Ngọc Trúc: “Đẹp.”

Vương Tiểu Mai: “Không tệ.”

Lý Hướng Vãn liếc hai người, nói một câu khó nghe thì phản hồi của hai người này còn chẳng bằng ba tên ngốc kia.

Cứ như thế, ba người Lâm Ngọc Trúc có thời gian là đi đến thư viện điểm danh, sau đó lại đi đến chỗ mẹ Lâm.

Mọi người đều cho rằng bọn họ không chiếm được chỗ trong thư viện, nên dứt khoát mượn sách đến chỗ mẹ Lâm đọc.

Cũng chẳng nghĩ nhiều.

Bởi vì buổi tối phải ở lại chỗ mẹ Lâm ăn cơm, ba người Lâm Ngọc Trúc đặc biệt đổi một ít đồ ăn ở nhà ăn đến.

Lý Hướng Bắc cũng rất biết điều, cũng đem không ít thức ăn đến.

Mẹ Lâm cũng không khách sáo với bọn họ, sảng khoái nhận lấy.

Có lúc ba cô gái đi học buổi sáng, một mình mẹ Lâm may hết các miếng vải đã cắt sẵn.

Lý Hướng Vãn khen mẹ Lâm lợi hại, miệng ngọt như mật, khen ngợi có bài có bản.

Sau này, bọn họ quyết định mua thêm một chiếc máy may về, như vậy có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Quần áo được làm ra mỗi ngày.

Sau khi làm xong một trăm cái áo gió, sáu mươi cái áo sơ mi, ba người cũng mua một chiếc xe ba bánh để đi bán quần áo.

Xe ba bánh cuối cùng cũng phải nhờ vào chị Tiểu Mai cần cù chất phác của chúng ta học lái.

Lần này mẹ Lâm cũng muốn đi chung với ba người, xem xem bán như thế nào.

Lâm Ngọc Trúc xem như đã nhìn ra tâm tư của mẹ Lâm, cũng muốn phụ giúp các cô buôn bán.

Lâm Ngọc Trúc nhìn thấu nhưng không nói, cứ tùy mẹ thôi.

Lúc này bọn họ lại tìm được công xưởng lớn khác để bày hàng.

Thời điểm Lâm Ngọc Trúc tỏa sáng đến rồi.

Chiêu thức tuy rằng không mới, nhưng hiệu quả là được.

Mẹ Lâm lần đầu tiên nhìn thấy, lòng tràn đầy tự hào, con gái nhà bà học hành giỏi giang lại hiếu thảo, còn biết kiếm tiền nữa.

Không thể nào xuất sắc hơn được.

Ngày thứ hai mẹ Lâm theo bán, đã học được cách chào hàng với khách, hai mẹ con người hát người phụ họa, tiêu diệt toàn bộ.

Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai chỉ đứng nhìn, lực bất tòng tâm.

Đợi bốn mẹ con ôm túi đầy tiền về nhà, ai nấy cũng cười tươi rói.

Mẹ Lâm cảm thấy, lần này bà đến Bắc Kinh là xứng đáng, thủ đô quả thật khác biệt.

Sau khi về nhà đổ đầy tiền lên bàn, kết toán, lợi nhuận đạt đến ba nghìn đồng, đây còn là do sơ mi bán chưa đúng giá, kiếm được ít hơn.

Vừa nghe kiếm được nhiều như vậy, đồng tử mẹ Lâm thiếu chút nữa bay ra ngoài, “Lúc trước nghe thì chưa cảm nhận được, bây giờ nhìn thấy, đúng là sự thật rồi.

Ba đứa con giỏi quá.”
Bình Luận (0)
Comment