Chương 766 - Xem ra cha cũng không có tác dụng gì 2
Lâm Ngọc Trúc cười hi hi, ôm mẹ Lâm làm nũng: “Thế mẹ dứt khoát ở lại đi, cơ hội kiếm tiền ở Bắc Kinh còn nhiều lắm.
Dù sao cha con cũng sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó gọi cha con đến luôn.”
Mẹ Lâm do dự, quê hương khó rời bỏ, nghĩ đến cả nhà chuyển đến đây thì có hơi nghĩ ngợi.
“Cha con không vội, để ông ấy ở lại đi.” Mẹ Lâm vẫn muốn chừa một đường lui.
Thứ nhất là vì sợ thêm gánh nặng cho hai con, thứ hai là vì cả nhà đến đây hết, lúc muốn về cũng không dễ về.
Để hàng xóm biết thì cười chết.
Lâm Ngọc Trúc mím môi nói thầm: Không sao, từ từ thuyết phục mẹ.
Lý Hướng Vãn thì lấy ra một chồng tiền đưa cho mẹ Lâm, tươi cười nói: “Mẹ nuôi, mấy hôm nay mẹ vất vả rồi, tiền này là bọn con hiếu kính mẹ.”
Mẹ Lâm lập tức đanh mặt, liên tục từ chối, “Không cần, mẹ nuôi chỉ đến giúp mấy đứa thôi, lấy tiền còn ra thể thống gì.
Không phải đang khinh thường mẹ sao?
Xem mấy đứa kiếm tiền là mẹ nuôi thấy vui rồi.”
Lý Hướng Vãn không chịu, nói cái gì cũng phải nhét tiền cho mẹ Lâm, “Mẹ không lấy mới là khinh thường bọn con ấy.
Ngọc Trúc ngày nào cũng cằn nhằn đừng để mẹ mệt, xót mẹ không thôi.
Bọn con thì ngày nào cũng để mẹ làm việc không công, mấy chị em sau này sao còn gặp mặt nhau được.
Mẹ nuôi, mẹ mau lấy đi.”
Lâm Ngọc Trúc ngoác miệng cười hi hi, gian manh nói: “Đúng đó, bảo mẹ lấy thì mẹ cứ lấy đi.”
Mẹ Lâm khước từ không được, rút trong tay Lý Hướng Vãn vài tờ Đại Đoàn Kết, nghiêm mặt nói: “Mẹ nuôi chỉ lấy nhiêu đây thôi.
Nhiêu đây là đủ rồi, em Lập Dương của con làm vận chuyển bên xưởng còn không kiếm được nhiều bằng mẹ.”
Lý Hướng Vãn không đồng ý, lại rút thêm vài tờ đưa mẹ Lâm.
Mẹ Lâm bất lực, tươi cười nhận lấy.
Sau đó nói với ba người: “Mẹ đây phải nhờ vào mấy đứa rồi.”
Ba cô gái trên mặt tràn đầy vui mừng.
Dường như tìm được giá trị cuộc sống, Lâm Ngọc Trúc bên này làm ra được mười mấy bộ quần áo, ban ngày mẹ Lâm đạp xe ba bánh tự đi bán.
Bán hết đợt này đến đợt khác, tiền bán được ngày càng nhiều.
Cuối cùng ba người thương lượng chia cho mẹ Lâm một ít hoa hồng, sau khi mẹ Lâm trả giá, mỗi bộ quần áo là mười phần trăm hoa hồng.
Gương mặt mẹ Lâm lấp lánh một thứ ánh sáng mà trước nay Lâm Ngọc Trúc chưa từng thấy.
Mẹ Lâm ở đây vui vẻ kiếm tiền, chỉ khổ cha Lâm ngày nào cũng ở nhà ngẩng đầu trông mong bạn đời quay về.
Người không về thì thôi, đến thư cũng chẳng có.
Cuối cùng thật sự là nhớ lắm rồi, bèn gửi điện báo cho Lâm Ngọc Trúc.
Hỏi chừng nào mẹ Lâm về.
Mẹ Lâm xem điện báo, rõ ràng rất vui nhưng miệng lại nói: “Chắc mong mẹ về hầu hạ ông ấy chứ gì.
Cả đời làm ông này ông nọ quen rồi, không có mẹ là không xong.”
Lâm Ngọc Trúc chỉ cười không nói, chuyện nhà cửa, con gái như cô không dám nói nhiều.
Rất dễ Bát Giới soi gương…
Ngày hôm sau, mẹ Lâm bèn gọi điện thoại cho chị hai Lâm.
Lần này chị hai Lâm ngoan hơn hẳn, nhanh nhẹn nghe máy, lấy lòng gọi: “Mẹ.”
Lâm Ngọc Trúc ghé sát tai vào nghe, nghe được tiếng ‘mẹ’ thì vội vàng cười nói: “Chị hai, là em.”
“Mụ nội nó, em ba Lâm có phải mày chán sống rồi không?” Chị hai Lâm tức giận.
Mẹ Lâm vỗ Lâm Ngọc Trúc, dở khóc dở cười nói: “Bé hai, mẹ đây.”
“Mẹ, chừng nào mẹ về, con với cha nhớ mẹ muốn chết.” Chị hai Lâm vừa nghe thấy giọng mẹ thì lập tức làm nũng nói.
Mẹ Lâm và Lâm Ngọc Trúc đồng thời nổi da gà.
Mẹ Lâm hắng giọng, nói: “Nói với cha con mẹ bận lắm, chưa về được.
Được rồi, tiền điện thoại đắt lắm, tắt nhé.
Hai người tự chăm sóc tốt bản thân.” Nói xong thì tắt máy cái cạch.
Lâm Ngọc Trúc ngoác miệng cười vô cùng đắc ý.
Chị hai Lâm bên kia: …
Xem ra cha cũng không có tác dụng gì.