Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 768 - Chương 768 - Lại Làm Hòa Rồi 2

Chương 768 - Lại làm hòa rồi 2
Lâm Ngọc Trúc bảo hệ thống ghi hình lại xong thì thuận tay lật tới lật lui, nghe Lý Hướng Vãn nói, gật đầu, nói với mẹ Lâm: “Con gái nuôi của mẹ nói, đồ tốt đó.”

Mẹ Lâm vui vẻ, “Vậy chắc chắn là đồ tốt.”

Lâm Ngọc Trúc bị mẹ Lâm chọc cười.

Quyển sách dạy nấu ăn trong tay đa phần đều là mấy món súp bồi bổ, lật tới trang cuối, nét chữ trên giấy rõ ràng không giống nhau.

Lâm Ngọc Trúc đặc biệt nhìn mấy lần, đó là gia vị nước súp.

Các loại thịt khác nhau, dùng gia vị nấu súp cũng khác nhau.

Trong đó có cột sống cừu được ghi chú chi tiết nhất, từ bước làm đến thời gian nấu đều được viết chính xác trong sách.

Lâm Ngọc Trúc chỉ phần này cho mẹ Lâm xem, nghiêm túc nói: “Quả thật là đồ tốt.”

Lâm Ngọc Trúc ít khi nghiêm túc, mẹ Lâm nghe con gái nói như thế cũng nghiêm túc xem xét.

Nhìn gia vị trên sách dạy nấu ăn, buột miệng. “Những gia vị này chưa từng nghe qua, không phải là giả chứ.”

Lý Hướng Vãn tỉ mỉ xem, nói: “Những gia vị này là vị thuốc.

Cũng không thấy giống là giả.”

Mẹ Lâm nghẹn họng, nói: “Người thời trước đúng là biết ăn thật, cái gì cũng cho thuốc vào được.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn mím môi cười trộm.

Lâm Lập Dương thấy thu được đồ hữu dụng thì thở phào, nếu như vô dụng thì cậu sợ rằng chị cậu sẽ bắt cậu trả số tiền này.

Lâm Ngọc Trúc đúng lúc nhìn thấy biểu cảm thở phào nhẹ nhõm của em trai, cười nói: “Ừ, em trai làm tốt lắm, thu nhầm rồi chị cũng không trách em.”

Lâm Lập Dương gật đầu qua loa, không tin tưởng lắm câu nói này.

Con người ấy mà, một khi đã được mài dũa thì còn không còn thú vị nữa.

Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ em trai cô không còn là một cậu em ngây thơ đơn thuần dễ lừa gạt như trước nữa.

Thật đau lòng.

Lâm Lập Trúc ghi chú lại toàn bộ hương liệu nấu món thịt dê vào cuốn sổ tay trên người, sau đó đưa sách dạy nấu ăn cho mẹ Lâm nói: “Mẹ, cái này mẹ giữ cho kỹ.

Nói không chừng sau này nó thành vật gia bảo nhà mình đấy.”

Mẹ Lâm cười, không phản bác lại con gái, bảo bà giữ thì bà giữ vậy, còn nói là vật gia bảo vậy thì không thể để người ngoài xem được.

Mẹ Lâm vẫn luôn giữ bí mật rất tốt.

Hai ngày sau, Lâm Ngọc Trúc bỏ lại Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai, ngồi xe buýt đi vào thành phố.

Quay về không chỉ mang theo túi lớn túi bé hương liệu, còn mang theo sườn cừu và cột sống cừu về.

Lại mang theo hai cặp thỏ con, một con xám ba con trắng.

Con gái luôn có niềm yêu thích với thỏ.

Vương Tiểu Mai nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc ôm thỏ vào nhà, hớn hở buông việc trong tay xuống, chạy qua vuốt ve thỏ.

Khuôn mặt tươi cười, Lý Hướng Vãn cũng chạy đến chơi đùa với bé thỏ.

Mấy bé thỏ đã khiến hai cô gái vui vẻ biết bao.

Mẹ Lâm thấy thỏ thì trong lòng ấm áp như có lò sưởi vậy, đây là con gái đặc biệt hiếu kính với bà đây mà.

“Đợi Lập Dương về bảo nó làm cái chuồng thỏ.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, đưa mẹ Lâm xem hương liệu mua về.

Mẹ Lâm nhìn thấy các loại hương liệu như thảo khấu, đinh hương, tiêu lốt, bạch chỉ, mặt kinh ngạc, nhỏ giọng nói với Lâm Ngọc Trúc: “Mẹ sống nửa đời rồi chỉ mới biết có hoa tiêu với đại hồi.

Những cái này đều nấu súp được à?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Cái này con cũng không biết nên mới mua về kiểm chứng thử.

Hôm nay chúng ta làm theo sách dạy nấu ăn xem sao.

Xem có thật là vậy không?”

“Được.” Mẹ Lâm gật đầu, sau đó chuẩn bị rửa nguyên liệu, lúc nhìn thấy cột sống cừu thì cười ha ha, nói: “Mẹ còn tưởng cột sống cừu là bò cạp gì nữa chứ.

Ngại không dám nói, thứ này ai mà dám ăn.

Hóa ra là xương cừu nhìn trông giống bò cọp.”

Lâm Ngọc Trúc nhìn cột sống cừu ngẩn người, sau đó cũng gật đầu: “Đúng vậy, mẹ giải thích hay lắm ạ.”

Còn không phải là xương cừu nhìn trông giống bọ cạp sao?
Bình Luận (0)
Comment