Chương 769 - Cô chính là thích hung hăng như vậy 1
Sau hồi lăn lộn của hai mẹ con suốt cả buổi chiều, hương thơm bay khắp sân, khiến cho Vương Tiểu Mai thèm chảy nước miếng.
Sau khi một nồi sườn dê và một nồi lẩu xương sống được bưng lên bàn, màu sắc đỏ cam, hương thơm nức mũi.
Thấy ớt đỏ điểm xuyến trong nồi, Vương Tiểu Mai càng thêm kinh ngạc và vui vẻ, cuối cùng cũng có món của cô ta rồi.
Bát đũa đều được bày ra bàn, Mã Đức Tài nhếch miệng cười, cầm đũa lên liền gắp một miếng củ cải mền nhừ cho vào miệng.
Bị bỏng đến thổi phù phù.
Mẹ Lâm vội đổ một cốc nước lạnh cho anh ta, buồn cười nói: “Mau uống chút nước, đứa nhỏ này đúng là, gắp thịt ăn đi chứ, giờ là lúc củ cải đang nóng mà.”
Mã Đức Tài nhận lấy cốc nước uống một ngụm, mới dịu lại được, xấu hổ nói: “Chẳng phải cháu nghĩ là gắp thịt ăn, thì nết ăn uống khó coi hay sao.”
“Đều là người nhà cả, khách sáo cái gì.”
Sườn dê và lẩu xương sống dê đều được hầm đến trạng thái tách khỏi xương, ăn vào cay cay thơm ngon, không ngửi ra mùi tanh.
Sau một đợt gió cuốn mây tan, mỗi người đều ăn đến căng tròn bụng, bộ dáng vô cùng hồi tưởng lại hương vị.
Mẹ Lâm pha một ấm trà hoa nhài, Lâm Ngọc Trúc biết điều đón lấy, rót cho mỗi người một chén.
“Mẹ ăn nồi lẩu xương sống dê này không hề thua kém gì vịt quay kia, sách dạy nấu ăn thật sự khá hữu dụng.” Mẹ Lâm cười hì hì nói.
“Vậy đợi cha con nghỉ hưu, cũng gọi ông ấy tới đây, hai người cũng mở cái quán, bán lẩu xương sống dê là được.”
Mẹ Lâm trầm ngâm một lúc, có lệ nói: “Còn nữa, quán ăn làm gì nói mở là có thể mở được.”
Lâm Ngọc Trúc cũng không nhụt chí, vẫn không ngừng cố gắng.
Sau khi ăn cơm xong, Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương vội đi nhặt phế liệu.
Lý Hướng Bắc tiếp tục sửa đồ điện.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đứng dậy muốn giúp mẹ Lâm thu dọn, mẹ Lâm không cho, đẩy hai người nói: “Mau bận việc của các con đi, chút nữa lại phải về trường rồi, không thể để chậm trễ thời gian được.”
Lâm Ngọc Trúc nhoẻn miệng cười, ra vẻ như ông chủ nói: “Mau vào phòng làm việc, chút nữa tôi phải kiểm tra đấy.
Không làm xong nhiệm vụ hôm nay, trừ lương.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai vừa tức vừa buồn cười đi vào căn phòng nhỏ, tiếp tục làm việc.
Sau khi hai người vào phòng, mẹ Lâm nói với Lâm Ngọc Trúc: “Con cũng mau đi đi.”
“Không sao, cùng mẹ thu dọn xong rồi mới vào cũng như nhau mà.”
Thấy con gái út kiên trì, mẹ Lâm vui mừng chấp nhận, con gái của bà càng ngày càng biết thương người rồi.
Lúc hai mẹ con rửa bát, mẹ Lâm có dáng vẻ do dự lưỡng lự, khiến Lâm Ngọc Trúc thấy buồn cười một phen, vui cười nói: “Cụ bà có gì muốn nói thì nói đi.
Cái dáng vẻ ngượng ngùng này, dọa người ghê á.”
Lời này khiến cho mẹ Lâm tức giận muốn cho con nhóc một cái tát.
Chần chừ một lát, ngập ngừng nói: “Mẹ và cha con mấy năm nay tích cóp được chút tiền để dành, thêm cả số tiền hai ngày nay mẹ lấy từ các con, gộp cả hai bên lại cũng có tầm hai ngàn đồng rồi.
Mẹ nghĩ sau này lấy số tiền này để cho Lập Dương mua nhà.
Con gái út, con...”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, nói: “Muốn mượn tiền con hả?”
mẹ Lâm lập tức lắc đầu nói: "Nói đến cùng thì tiền này mẹ lấy từ các con đều là tấm lòng hiếu thảo của các con, chỉ là tiền này tiêu cho em trai con, sợ con có suy nghĩ.”
Lâm Ngọc Trúc úp ngược chiếc bát đã rửa xong trong tay lại vẩy vẩy nước, cười nói: “Ôi dào, không ngờ được có một ngày con đều có thể làm chủ mọi người rồi.
Đây đúng là chuyện đánh vỡ đầu cũng không dám nghĩ đến.
Mẹ muốn đưa cho Lập Dương mua nhà thì cứ mua thôi, gì mà phải xem sắc mặt của con gái.
Tiền này vốn là mẹ nên nhận được mà.”