Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 770 - Chương 770 - Cô Chính Là Thích Hung Hăng Như Vậy 2

Chương 770 - Cô chính là thích hung hăng như vậy 2
“Cha mẹ trên đời này, sống đến cuối cùng đều phải nghe lời con gái mà.

Các con, lớn cả rồi.” Mẹ Lâm cảm thán đáp.

Lâm Ngọc Trúc đặt chiếc bát trong tay xuống, ôm lấy mẹ Lâm, cười ha ha nói: “Nghe lời con, thì chính là cha con nghỉ hưu rồi cũng nhanh chóng tới đây đi.

Đến lúc đó cả nhà chúng ta nỗ lực kiếm tiền, mua nhiều thêm mấy căn nhà nữa.

Tất cả đều đứng tên con.

Ha ha~

Trời ơi, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.” Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu cười lớn, đồng thời nước trên tay chảy xuống người mẹ Lâm.

Mẹ Lâm tức giận cho con gái út một cái tát.

“Suốt ngày không nghiêm túc.” Dứt lời, nghĩ đến lời của con gái liền bật cười: “Mua nhà mua đến nghiện luôn rồi.”

“Cũng không nhất thiết là nhà, cửa hàng cũng tốt mà.

Đến lúc đó chúng ta mở mười mấy cửa hàng, một chuỗi ăn, mặc, ở, đi lại, mỗi ngày thu tiền đếm đến nhũn tay.” Lâm Ngọc Trúc nửa nói đùa nói.

Còn mẹ Lâm chỉ xem như con gái đang đùa giỡn, sau khi rửa sạch sẽ chiếc bát cuối cùng, đẩy con gái ra ngoài: “Được rồi, đừng lắm lời nữa, bát cũng rửa xong rồi, không còn việc gì nữa, con mau đi giúp hội Hướng Vãn đi.”

Chuyện cười đùa này còn chưa đến hai ngày, Lâm Lập Dương lại mang một tin tức tới, có người muốn bán nhà.

Thừa dịp là ngày nghỉ, ba người Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương đi đến nhà người bán nhà.

Đó là một ông cụ già nua.

Lâm Ngọc Trúc nhìn môi trường xung quanh một chút, nhà mặt đường, ngõ rộng lớn, đường trải nhựa.

Lại nhìn vào trong ngõ, rất nhiều nhà chặn cửa sổ lại biến thành tường.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nhìn nhau một cái, đoán chừng nơi này trước kia hẳn là cửa hàng, sau đó đổi thành nhà ở.

Ông cụ chỉ vào căn nhà bên ngoài nhất cạnh đường nói: “Chính là căn đó.”

Lâm Ngọc Trúc với Lý Hướng Vãn nhìn sang, cũng có dấu vết cửa sổ bị gạch xây kín mít.

Ông cụ thấy hai cô gái nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nói: “Tổ tiên nhà tôi mở y quán, sau đó....

Hiện giờ nhà ở đã được trả lại, nghĩ bán căn này đi.

Cô gái, căn nhà này sửa lại là có thể mở cửa hàng rồi.”

Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười, nói: “Ông ơi, bây giờ ai dám mở cửa hàng ạ.”

Ông cụ hơi nặng nề một chút, nói: “Hiện giờ đều có người dám bày quán ăn sáng rồi, có thể mở cửa hàng, là chuyện sớm muộn thôi.”

“À, vậy ông tự để giành lại cho mình mở cửa hàng không tốt hơn sao.” Lâm Ngọc Trúc khó hiểu nói.

Đã có kiến thức như vậy, sao không giữ để trong tay.

Ông cụ lắc đầu: “Trong nhà đã bỏ tay nghề rồi, con trai cháu trai cần tiền, nên dứt khoát bán luôn.”

Đôi mắt Lâm Ngọc Trúc lóe lên, nhìn cổng sân đằng sau một chút, nói: “Ông ơi, chúng cháu có thể đi vào xem chút không?”

“Có thể, nhà trong viện, tôi không bán.” Ông cụ gật đầu đồng ý, nhưng lại nói trước luôn.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, sau khi đi vào, nội viện của tứ hợp viện một mảnh hỗn độn.

Nhà này dựng cái lều, nhà kia đắp cái lò, giữa viện thế mà còn xây một nhà còn có một nửa chưa lợp xong, lộn xộn bừa bãi.

Trong viện hình như có mấy hộ đang ở.

Thấy ông cụ dẫn người vào, vẻ mặt bất thiện.

Lâm Ngọc Trúc vào trong căn trước đây từng là cửa hàng nhìn một chút, được ngăn cách làm ba gian riêng biệt, tham quan qua loa một lúc, y quán của tổ tiên ông cụ không tính là nhỏ.

Lâm Ngọc Trúc hỏi: “Ông ơi, trong sân đều là....”

“Phía tây là cả nhà tôi ở, còn mấy hộ khác, hiện tại xem như nhà thuê.” Nói đến đây, trên mặt ông cụ có một chút buồn rầu.

Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ xoay chuyển, sau đó cười nói: “Ông, thế người thuê căn này của ông đâu.”

Thần sắc ông cụ đờ ra: “Cô gái, có mua không.”

Ồ, tính khí hung hăng phết, rất tốt, cô chính là thích hung hăng như vậy.
Bình Luận (0)
Comment