Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 771 - Chương 771 - Về Nhà Phải Nói Với Mẹ Cậu, Chị Gái Cậu Đây Là Điên Rồi 1

Chương 771 - Về nhà phải nói với mẹ cậu, chị gái cậu đây là điên rồi 1
Lâm Ngọc Trúc cũng không chê bai thái độ của ông cụ không tốt, này nếu như tốt, lời tiếp theo còn không dễ nói.

Lâm Ngọc Trúc nhìn ông cụ, cất giọng lanh lảnh nói: “Ông, cho chúng cháu xem nhà, lời đầu tiên của ông đã nhấn mạnh rõ ràng là tổ tiên nhà ông mở y quán. Đây chính là muốn bán theo mức giá của cửa hàng sao?”

Ông cụ:.....

“Giá này sẽ không rẻ giống như giá nhà đâu đúng không? Theo giá nhà mà nói, một gian tính một ngàn, ông đây nhiều nhất mới bao tiền, cháu hỏi nhiều hai câu, phòng ngừa hậu hoạn, được chứ?” Lâm Ngọc Trúc chậm rãi nói từng từ từng chữ.

Ông cụ trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: “Người thuê ban đầu muốn đuổi tôi ra ngoài.”

Đôi mắt Lâm Ngọc Trúc lóe sáng, ông cụ rất có sức chiến đấu sao.

Thế thì càng tốt hơn.

“Ông ơi, căn này của ông bán bao nhiêu tiền.”

“Ba vạn,” Ông cụ tiếc chữ như vàng, chém đinh chặt sắt nói.

Lâm Ngọc Trúc: ....

Lâm Lập Dương trừng mắt nghẹn họng nói: “Thế này nhiều quá rồi.”

Vương Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn xà nhà cũ kĩ, miệng lẩm bẩm nói: “Bây giờ cũng không có ai dám mở cửa hàng, ai lại bỏ nhiều tiền để mua căn nhà này cơ chứ.” Ngu ngốc biết bao.

Lâm Ngọc Trúc không vội mặc cả với ông cụ mà nói: “Ông, thế này đi, nếu như ông bán hết toàn căn nhà, chúng ta liền tiếp tục thương lượng. Không bán, chúng ta giải tán luôn.

Ồ, đúng rồi, điều kiện tiên quyết để cháu mua toàn căn nhà chính là nhà này không có một người thuê nhà nào ở.

Ngài có thể suy nghĩ thêm hai ngày, có ý kiến gì thì liên lạc với em trai cháu.

Nó thường hay tới đây thu phế phẩm.”

Ông cụ lại thêm một trận trầm mặc, thấp giọng nói: “Bán hết cả căn nhà, cả nhà lớn nhỏ tôi đây sống ở đâu.”

Lâm Ngọc Trúc nhún vai, ông cụ ngài vừa nhìn là biết cũng có bản lĩnh, còn buồn phiền không có chỗ ở hả.

Lý Hướng Vãn quay người đi, nhấp môi cười, đây đúng là....

Ông cụ bị Lâm Ngọc Trúc làm như vậy, có chút không được vui cho lắm, nói: “Không bán.”

Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng, gật đầu, cười hì hì nói: “Được thôi.” Rồi quay người nói với mọi người: “Đi.”

Sau đó không chút do dự ra khỏi nhà.

Sau khi mấy người ra ngoài, người thuê nhà còn ra ngó xung quanh, vẻ mặt thăm dò.

Ông cụ vô cùng buồn bực trừng người thuê nhà, bầu không khí trong viện lập tức trở nên căng thẳng.

Lâm Ngọc Trúc lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Ông cụ, với những người này, ai dám mua căn nhà này của ông với giá của cửa hàng chứ.”

Không nói đến có thể mở cửa hàng để kinh doanh hay không, cho là thật sự có thể kinh doanh đi, ai lại không muốn hòa khí, ngày ngày đối mặt với mấy người thuê nhà tâm tư khó lường này, còn phát tài cái gì.

Đen đủi muốn chết luôn.

Ông cụ bởi vì lời này mà thần sắc cứng lại, biểu cảm ngưng trọng hơn mấy phần.

Vừa ra cửa liền lên xe ba bánh, Lâm Lập Dương cảm thấy ông cụ chơi cậu, không nói hai lời, lên xe liền ra sức đạp.

Mấy người vẫy vẫy cánh tay áo, không mang áng mây trời[1].

[1]Câu thơ xuất hiện trong bài ‘Tạm biệt Khang Kiều’ của Từ Chí Ma.

Xe rẽ vào chỗ rẽ rồi, bỗng phát hiện một ông lão gầy còm xấu xí ở đối diện phòng của ông cụ nhảy ra, hắng giọng hô lên: “Mấy vị xin dừng bước.”

Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ Lâm Lập Dương đang ra sức lái xe nói: “Lập Dương, dừng một chút.”

Đợi ông lão thở hổn hà hổn hển chạy lại đây, nhìn vào mấy cô gái, hỏi: “Mấy cô cậu có phải muốn mua nhà của lão Trần hay không.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, lướt qua ông lão ngước nhìn vào ông cụ còn đang đứng ở cửa chưa đi vào, đang trừng đôi mắt trâu, trợn mắt nhìn bên này.

Tâm tư Lâm Ngọc Trúc nhất thời trở nên lung lay.

“Không thành?” Ông lão gầy nhom tra hỏi với vẻ mặt chắc chắn.

Lâm Ngọc Trúc lại gật đầu, cười nói: “Đắt quá, lại còn chỉ bán một gian.”

“Cô gái nhỏ theo tôi, nhà tôi cũng bán nhà.”

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn trong lòng nhảy dựng, đây đúng là, vốn dĩ còn muốn trở về thương lượng xem làm thế nào.

Giờ thì hay rồi, nói không chừng chẳng cần thương lượng nữa.

Vốn dĩ hai người tưởng rằng chỉ là nhà thôi, cứ oẳn tù tì, ai thắng thì của người đấy.

Vạn lần không ngờ tới, thứ được bán lại là cửa hàng.

Sau khi ba người từ trên xe xuống, lại theo ông lão đi tới đối diện.

Khi đi ngang qua trước người ông cụ Trần, Lâm Ngọc Trúc còn cười cười với ông cụ, nói: “Ông, nếu ông nghĩ xong rồi, vẫn có thể liên lạc với chúng cháu.”
Bình Luận (0)
Comment