Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 772 - Chương 772 - Về Nhà Phải Nói Với Mẹ Cậu, Chị Gái Cậu Đây Là Điên Rồi 2

Chương 772 - Về nhà phải nói với mẹ cậu, chị gái cậu đây là điên rồi 2
Lâm Ngọc Trúc bên này vừa dứt lời, ông lão ở bên cạnh đã nói: “Cô gái, nhà của tôi tốt hơn nhà của ông ta nhiều.”

Mặt của ông cụ Trần trong chớp mắt liền đen đi.

Có đen mặt hơn nữa cũng vô dụng, Lâm Ngọc Trúc vẫn là cùng ông lão đi vào sân.

Kiểu cách giống nhau, sân vuông vức, bốn phía đều là phòng, của sổ của căn phòng tiếp giáp với đường cũng bị lấp vào.

Trong sân tuy rằng không bừa bộn bằng nhà của ông cụ Trần, nhưng cũng không tốt hơn là bao.

Ông lão chỉ vào căn phòng phía bắc nói: “Cô gái, tổ tiên nhà chúng tôi cũng mở y quán, so với nhà đối diện y đức hơn nhiều.

Căn nhà này to hơn nhà của bọn họ.

Không tin, cô vào trong xem cái là biết.”

Lâm Ngọc Trúc nghe thế thì vui vẻ, tổ tiên của hai nhà đều mở y quán, lại còn đối diện.

Không phải oan gia không gặp mặt, bán nhà cũng đua nhau.

Vào trong vừa nhìn, quả thực to hơn rất nhiều so với nhà của ông cụ Trần.

Lâm Ngọc Trúc cũng không phí lời nhiều, trực tiếp hỏi ngay tại chỗ: “Ông ơi, căn nhà này của ông bao tiền ạ.”

Ông lão thanh giọng, ánh mắt hơi lóe nói: “Ba vạn.”

Lòng nghĩ: ông già đối diện đều dám bán ba vạn, thế thì nhà của ông ta cũng phải bán ba vạn.

Lâm Ngọc Trúc liền muốn kéo Lâm Ngọc Trúc đi ngay lập tức.

“Cháu muốn mua, muốn mua cả toàn bộ căn nhà, điều kiện tiên quyết cũng giống nhau, tất cả phòng đều cần phải sạch sẽ.”

Vẻ mặt của ông lão ngẩn ra, nhìn vào trong sân, nhất thời trở nên rối rắm.

Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Ông không cần vội, ông cứ từ từ nghĩ. Nghĩ thông rồi, chúng ta nói tiếp.”

Vào lúc Lâm Ngọc Trúc ra khỏi ngưỡng cửa định đi thì sau lưng truyền tới tiếng nói của ông lão: “Toàn căn nhà, năm vạn. Ít một xu cũng không bán.”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu như trống: “Quá đắt.”

“Bốn vạn chín.”

Lâm Ngọc Trúc vẫn lắc đầu như cũ: “Vẫn còn quá đắt.”

“Cô ra giá đi.”

“Bốn vạn.”

“Bốn bạn rưỡi.”

“Ba vạn chín.”

“Hê, con bé này, sao lại càng nói càng thấp vậy, bốn vạn bốn, không thể thấp hơn nữa.”

“Ban vạn tám, không bán thì cháu đi đây.”

“Bốn vạn ba.”

Lâm Ngọc Trúc vừa định mở mồm mặc cả thì ông lão cứng rắn nói: “Bốn vạn hai, còn mặc cả nữa, ông đây không bán nữa.”

Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi, chỉ thấy mí mắt ông lão đang run rẩy.

“Thành giao.”

Ông lão nhất thời thở phào nhẹ nhõm, dọa ông ta giật nảy mình.

“Ông, ông dọn sạch sẽ phòng ở trước, bọn cháu liền sang tên.” Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười nói.

Biểu cảm của ông lão cứng đơ, gật đầu, còn trong lòng lại buồn rầu.

Đợi mấy người Lâm Ngọc Trúc ra khỏi sân, ông lão đặc biệt đi theo, sợ ông cụ Trần ở đối diện quấy rối.

Dù gì người ngốc nhiều tiền rất khó gặp lại được.

Chỉ thấy ông cụ Trần vẫn đang đứng ở cổng.

Lâm Ngọc Trúc cười cười với ông cụ Trần, chuẩn bị lên xe ba bánh một lần nữa, liền nghe thấy ông cụ ngăn cô, nói: “Cô gái, tôi đáp ứng cô, bán toàn bộ căn nhà.”

Lâm Ngọc Trúc cười đến tít cả mắt, giọng thanh thúy nói: “Cháu vừa nói xong với ông lão này, ông ấy nói căn nhà này bán bốn vạn ba, thế nhà của ông...”

Ông cụ Trần hận sắt không thành thép mà nhìn vào ông lão gầy nhom, lòng nghĩ, phế vật, căn nhà tốt thế mà bán rẻ như vậy.

Cắn răng nói: “Của tôi bốn vạn hai ngàn chín trăm.”

“Hê, ông Trần, ông thật lòng đúng không. Cô gái, tôi trên giá cả của ông ta giảm xuống thêm năm mươi.”

Đều không cho Lâm Ngọc Trúc cơ hội nói xen vào, hai ông già liền bắt đầu cãi nhau, giá cả cứ giảm rồi lại giảm, chỉ là số tiền giảm từ năm mươi xuống còn mười đồng.

Sau khi giảm xuống bốn vạn, hai ông già thổi râu trừng mắt nhìn lẫn nhau không lên tiếng nữa.

Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Ôi chao, hai ông cụ, hai ông cứ dọn sạch phòng ốc trước, chúng ta lại làm thủ tục nhé?”

Ông cụ Trần tức giận nói: “Phòng dọn sạch sẽ rồi, cô mua của ông ta, thế chẳng phải tôi tốn công vô ích à.”

“Thế thì ông có thể ở trong căn nhà rộng rãi chút rồi đúng không.” Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói.

“Được, chúng ta ai dọn sạch phòng trước thì mua của người đó.” Ông lão gầy nhom dứt khoát.

Lâm Ngọc Trúc vui vẻ gật đầu “Cứ làm như vậy đi.”

Lý Hướng Vãn ngồi trên xe ba bánh, hai tay chống cằm, trong lòng vui đến nở hoa.

Vương Tiểu Mai: Hết cứu nổi rồi.

Lâm Lập Dương: Về nhà phải nói với mẹ cậu, chị gái cậu đây là điên rồi.
Bình Luận (0)
Comment