Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 773 - Chương 773 - Chị Nói Có Chút Đạo Lý 1

Chương 773 - Chị nói có chút đạo lý 1
Trên đường trở về nhà, Vương Tiểu Mai với Lâm Lập Dương kẻ xướng người họa khuyên Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nghĩ cho kĩ.

Lâm Ngọc Trúc lười biếng gật đầu nói: “Đang suy nghĩ đây.”

Vương Tiểu Mai trợn trắng mắt một cái, thái độ có lệ này tưởng cô ta không nhìn ra sao.

Quay đầu nói với Lý Hướng Vãn: “Hướng Vãn, cô đừng có làm chuyện ngu ngốc theo cô ấy.”

Lý Hướng Vãn nhấp môi vui vẻ, vô cùng thành khẩn nói: “Chị Tiểu Mai, trong lòng tôi hiểu rõ.”

Vương Tiểu Mai lấy tay ôm đầu, cô ta hiểu rồi.

Hai cô nàng này là quyết tâm muốn mua.

Lâm Lập Dương ở phía trước hít một hơi, lắc đầu.

Đợi về đến nhà, vào trong sân rồi dừng xe xong, mẹ Lâm cũng bước ra, vội vàng mà tò mò hỏi: “Nhà như thế nào, cần bao nhiêu tiền.”

Lâm Lập Dương tức giận nói: “Chả ra làm sao, cần bốn vạn.”

Mẹ Lâm trừng mắt líu lưỡi, “Này mới qua bao lâu, nhà ở đã tăng giá gấp đôi rồi?” nói xong, tim đập bịch bịch.

Giá nhà tăng nhanh như vậy, bà muốn mua nhà cho con trai út, khi nào thì có thể mua được.

Lâm Lập Dương bị mẹ Lâm hỏi suýt chút nữa không biết trả lời như thế nào.

Vương Tiểu Mai nhanh trí nhảy xuống xe, kéo lấy mẹ Lâm nói: “Mẹ nuôi, không phải giá nhà đã tăng gấp đôi, mà là hai cô nhóc này bị người ta lừa gạt.”

Mẹ Lâm nghe lời này xong, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, trong mắt tràn đầy dò hỏi.

Lâm Ngọc Trúc buồn cười một trận nói: “Chủ căn nhà này trước đây mở y quán, nhà ở kèm cửa hàng, cùng một thể, chỉ là sau này cửa hàng bị đổi thành nhà ở mà thôi.

Bây giờ tình thế tốt rồi, muốn bán theo giá của cửa hàng.”

Mẹ Lâm tiêu hóa một lúc, hỏi: “Con có nhiều tiền vậy sao?”

Vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc hơi cứng lại, cười hề hề: “Mượn một ít của đồng chí Tiểu Thẩm, con bên này lại gom một ít, miễn cưỡng đủ.”

Mua cửa hàng về, tiền trong tay Lâm Ngọc Trúc liền thật sự chẳng dư lại bao nhiêu nữa.

Lâm Ngọc Trúc định tạm thời thu tay, sau này có tiền rồi gặp trúng căn nhà vừa mắt lại nói tiếp.

Mẹ Lâm nhìn Lý Hướng Vãn với dáng vẻ tâm sự trùng trùng nói: “Tiểu Vãn, căn nhà này có phải đắt quá rồi không.

Hiện giờ tuy nói đã có thể mở quán rồi, nhưng ai biết được khi nào có thể mở cửa hàng.

Cửa hàng này coi như mở rồi, có thể kiếm tiền hay không đều là hai chuyện khác nhau.

Không được, mặc cả giá tiếp đi.”

Lý Hướng Vãn lắc đầu, nhẹ nhàng ôn tồn giải thích: “Nếu như chỉ là nhà bình thường thì còn có thể giảm giá xuống.

Nhưng tổ tiên của hai nhà này là mở y quán ạ.

Người làm nghề buôn bán, giá trị của một cửa hàng như thế nào sao lại không biết được.

Trong đó có một ông cụ tính khí không được tốt cho lắm, còn ép giá, rất có khả năng thật sự không bán nữa.

Cũng chính vì hiện nay không thể kinh doanh đơn lẻ, nên mới bán với giá này.

Đợi khi thật sự cho phép kinh doanh đơn lẻ rồi, giá nhà sợ là không phải giá này nữa.

Đến lúc đó, có thể mua được hay không đều không chắc chắn.”

Mẹ Lâm như có suy nghĩ gì đó gật gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc dựa vào mẹ Lâm, bộ dạng uể oải nói: “Nghe hiểu chưa ạ.

Đơn giản mà nói, chính là cơ bất khả thất, thời bất tái lai[1].”

[1]Câu tục ngữ ý chỉ cơ hội không thể bỏ lỡ, nếu mất rồi sẽ không còn lần thứ hai nữa, cơ hội chỉ có một lần, nên nắm bắt lấy.

Mẹ Lâm liếc con gái mình một cái, nói: “Con bớt xem thường người khác đi.

Tiểu Vãn đã nói rõ ràng vậy rồi, mẹ còn có thể nghe không hiểu hay gì.”

Lâm Lập Dương và Vương Tiểu Mai:....

Hai người không phải nghe không hiểu, chỉ là tại sao đến chỗ mẹ Lâm, lại là giải thích thao thao bất tuyệt vậy.

Bọn họ đều nói khô cả miệng rồi, liền qua loa cho xong chuyện.

Đối xử khác biệt đừng có rõ ràng quá.

Mã Đức Tài ngồi trên ngưỡng cửa cảm thán nói: Không hổ là sinh viên đại học.

Sự quyết đoán và kiến thức này quả là khác biệt.
Bình Luận (0)
Comment