Chương 774 - Chị nói có chút đạo lý 2
Cũng không biết có phải chịu kích thích của hai người hay không, ngày thường ăn cơm trưa xong còn nghỉ ngơi một lúc, uống trà gì đó.
Hôm nay ăn xong liền trực tiếp kéo Lâm Lập Dương ra ngoài bận việc rồi.
Chờ buổi tối trở về, mỗi người lái một chiếc xe ba bánh, thắng lợi trở về.
Lúc ăn cơm tối, Lâm Ngọc Trúc thấy trong sân lại nhiều thêm một chiếc xe ba bánh, chế nhạo nói: “Ái chà, hai ông chủ xa xỉ, lại thêm một chiếc xe nữa.”
Mã Đức Tài rất có khí thế nói: “Chị Trúc, em nghĩ thông rồi, muốn kiếm được nhiều tiền, thì phải có quyết đoán.
Phải không tiếc đầu tư.
Em với Lập Dương chung một con xe ba bánh đi đi lại lại quá chậm.
Không bằng lại mua thêm một con nữa về, nhân lúc trước khi giá nhà tăng, kiếm nhiều chút.”
Lâm Ngọc Trúc vô cùng tán dương vỗ tay cho Mã Đức Tài.
Lúc ăn cơm, Lâm Ngọc Trúc tính toán số tiền trong tay, mua cửa hàng rồi còn thừa hơn một vạn.
Tiền của Lão Thẩm, trước khi kết hôn, cô không định tiêu, lúc nãy nói như vậy là để nói dối mọi người có mặt ở đó mà thôi.
Bốn năm tích cóp, mấy tháng liền hết luôn.
Rất không đủ tiêu.
Kiếm tiền cần có đường lối, ánh mắt không khỏi di chuyển tới trên người em trai mình.
Còn có cái gì kiếm tiền nhanh hơn cho nợ rồi thu tiền lãi.....
Lúc Lâm Lập Dương gắp rau, cứ cảm thấy có một trận gió lạnh lẽo thổi qua.
Ngẩng đầu lên liền đúng lúc nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của chị mình, bị dọa cho tay run lên, rau rơi thẳng xuống mặt bàn.
Mẹ Lâm lấy đầu đũa khác đánh lên trên mu bàn tay của Lâm Lập Dương, phải gọi là nhanh, chuẩn, mạnh.
“Không được lãng phí.”
Lâm Lập Dương: .....
Lâm Ngọc Trúc nhịn cười vùi đầu ăn hết một bát cơm lớn.
Ăn cơm xong, mẹ Lâm bận rửa bát, Mã Đức Tài học Lý Hướng Bắc sửa đồ dùng điện, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đang vặn vẹo thân mình, làm hoạt động sau ăn.
Nhân lúc mọi người đều bận bịu, Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ tới bên cạnh em trai đang vùi đầu vào thu xếp phế phẩm ở trong sân.
Lâm Lập Dương thấy chị mình tiến lại đây, da mặt đều đang run rẩy.
Lâm Ngọc Trúc không để ý đến cái này, thân thiết nói: “Em trai, chị đây có một kiến nghị không được hoàn thiện cho lắm, em có muốn nghe không.”
Lâm Lập Dương nghẹn hơn nửa ngày, mở miệng hỏi: “Có thể không nghe không?” trong ngữ điệu có chứa mấy phần u oán.
Lâm Ngọc Trúc ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Không thể.”
“Thế chị nói đi.” Lâm Lập Dương cam chịu nói.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Thực ra chị ấy, mua nhà xong, trong tay còn có một xíu xiu tiền.
Cũng không nhiều, năm vạn đồng.
Nếu như em vội mua nhà....”
Lâm Lập Dương đột nhiên nhìn chị gái mình với vẻ mặt kinh hãi, biểu cảm điêu dân muốn hại cậu, khiến cho Lâm Ngọc Trúc suýt chút nữa không nói ra nổi câu nói tiếp theo.
Khẽ ho một tiếng, nghĩ xem Lâm Ngọc Trúc cô là ai cơ chứ.
Bèn híp mắt cười nói: “Chị có thể cho em mượn.
Chỉ là muốn một chút xíu lãi, nếu nửa năm trả được thì em trả cho chị nhiều thêm một nửa, một năm thì trả gấp đôi, trả theo kiểu này.”
Lâm Lập Dương vẻ mặt kinh ngạc và cảm thán nhìn chị gái mình, bày tỏ mở rộng hiểu biết rồi.
Cậu biết ngay mà, chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng, kéo lấy em trai mình, mê hoặc nói: “Em trai, em đây là biểu cảm gì vậy.
Lại đây nghe chị phân tích cho em một chút nè.
Ví dụ nhé, hiện giờ em tự góp tiền mua nhà, góp đủ tiền phát hiện giá nhà tăng lên rồi.
Rõ ràng một vạn rưỡi là có thể mua được, mà lại tăng thành hai vạn.
Thế năm ngàn này ở trong túi của ai?
Chắc chắn không phải trong túi người nhà mình.
Nhưng em mượn tiền từ chị, đi mua nhà.
Đúng không....
Đã hiểu chưa?”
Lâm Ngọc Trúc chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn vào em trai mình.
Lâm Lập Dương cũng chớp đôi mắt to nhìn lại cô.
Đột nhiên gật đầu: “Chị, chị nói có chút đạo lý.” Tiền cho người khác không bằng cho người trong nhà.
Đôi tay nhỏ mềm của Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ vai em trai nói: “Đúng chứ.”