Chương 775 - Ông cụ Triệu đó rất có đầu óc 1
Cuộc đối thoại hôm đó của hai chị em, cũng không thi hành.
Dù gì nhà ở không phải có người mua liền có người bán.
Chuyện này cũng cứ thế mà gác lại
Lâm Ngọc Trúc để Lâm Lập Dương rảnh rỗi thì đi đến chỗ của ông cụ Trần dạo nhiều hơn.
Dán mắt vào nhìn tiến độ dọn dẹp phòng ốc một chút.
Ông lão gầy nhom ở đối diện ông cụ Trần kia họ Triệu.
Một đến hai đi, Lâm Lập Dương liền gọi ông ta là ông cụ Triệu.
Ông cụ Triệu là một người tâm tư rất linh lợi, mỗi lần ở trên đường nhìn thấy Lâm Lập Dương đều mời chào vào nhà uống miếng nước.
Một người có lòng thăm dò, một người có lòng chiêu đãi, lại dễ dàng cho Lâm Lập Dương.
Ông cụ Triệu ngày ngày ở đó kể khổ, người thuê nhà trong căn nhà này đều là học trò trong nhà trước đây, mối quan hệ của mọi người rất tốt, loạn lạc hai năm, mấy người này đều là ngoài mặt thì hô đánh hô giết, nhưng sau lưng lại quan tâm tới cả nhà bọn họ.
Hiện giờ nói đuổi là đuổi, không được nhân đạo cho lắm.
Lâm Lập Dương hiền lành thật thà cười cười, bất đắc dĩ nói: “Cái này cháu cũng không làm chủ được.”
Ông cụ Triệu ngây ngốc thở dài một hơi.
Một tuần sau, kéo Lâm Lập Dương nói dọn sạch nhà ở rồi, còn đặc biệt dẫn người vào trong nhìn xem.
Lâm Lập Dương vào trong nhìn một cái, quả nhiên cả nhà đều chuyển đi không còn sót lại thứ gì.
Dọn sạch phải gọi là triệt để.
Nhìn phòng xong, Lâm Lập Dương gật đầu nói: “Ông cụ Triệu, trở về cháu liền nói với chị gái cháu.
Ngày mai thông báo cho ông.”
Ông cụ Triệu lập tức cười hì hì gật đầu, sau khi tiễn người ra ngoài, liền đi tìm ông cụ Trần để khoe khoang.
Cùng vào lúc này, nhà của ông cụ Trần còn dư lại hai hộ, đang thổi râu trừng mắt, giương cung bạt kiếm.
“Lão Trần, tôi nói nè, ông đừng tốn sức nữa, căn nhà của tôi đều dọn sạch ra ngoài rồi.
Ngày mai chúng tôi liền làm thủ tục.”
Vẻ mặt của ông cụ Trần trùng xuống, lập tức quay người vào phòng, không muốn nhìn khuôn mặt xấu xí tiểu nhân đắc ý đấy của Lão Triệu nữa.
Ông cụ Triệu vui vẻ, ngâm nga một bài hát, tay để sau lưng, thảnh thơi ra về.
Sau khi phía Lâm Ngọc Trúc bên này biết được ông cụ Triệu đã dọn sạch nhà, liền hỏi: “Nhà của ông cụ Trần như thế nào?”
Lâm Lập Dương lắc đầu, nói: “Vẫn chưa dọn hết, hình như còn có hai hộ.”
Lâm Ngọc Trúc khẽ cau mày, miệng lẩm bẩm: “Không nên như thế.”
Hai ông cụ này, rõ ràng sức chiến đấu của ông cụ Trần so với ông cụ Triệu mạnh hơn một chút.
Trăm nghĩ không được đáp án, Lâm Ngọc Trúc đổi một ý nghĩ khác, nói: “Vậy đi, em nói với ông cụ Triệu, chị đột nhiên có chuyện gấp, đi khỏi tỉnh rồi.
Trở về rồi liền làm thủ tục với ông ta.”
Nếu như là nhà Lâm Ngọc Trúc còn sợ bị người ta giành mất, nhưng cửa hàng có thể chắc chắn hơn.
Lâm Lập Dương gật đầu, chị cậu nói như thế nào thì như thế đấy.
“Trở về, em xem xem có thể nghe ngóng được ông cụ Triệu xua đuổi mấy hộ đấy như thế nào hay không.” Lâm Ngọc Trúc lại bổ sung.
Lý Hướng Vãn treo thước dây trong tay lên cổ, nói: “Sao vậy, sợ ông ta dùng thủ đoạn nào đó phi nhân đạo phi chủ nghĩa hả?”
Lâm Ngọc Trúc sững lại một chút, gật đầu, lại lắc đầu nói: “Vốn dĩ cứ tưởng thế nào cũng phải mười ngày nửa tháng, đuổi người thuê nhà nhanh như vậy, cứ cảm thấy không đúng lắm.
Chú ý cẩn thật chút thôi.”
Lâm Lập Dương nghe xong lời này, càng để tâm tới chuyện này hơn.
Chờ đến ngày hôm sau khi Lâm Lập Dương đến, ông cụ Trần tinh mắt, nhìn thấy người liền chặn người để, trong ngữ điệu cứng rắn lại mang thêm chút hòa khí: “Chàng trai, chị cậu phải đi làm thủ tục với Lão Triệu rồi hả?”
Lâm Lập Dương lắc đầu, nói: “Chưa ạ, chị cháu có chuyện gấp, đợi mấy ngày nữa trở về rồi nói sau.”
Lâm Lập Dương với Lâm Ngọc Trúc tướng mạo giống nhau, đều là người thuộc kiểu nhìn qua liền thấy rất ngoan ngoãn.
Người không thân quen, rất dễ tin lời bọn họ.