Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 777 - Chương 777 - Người Ấy Mà, Luôn Phải Coi Trọng Chữ Tín 1

Chương 777 - Người ấy mà, luôn phải coi trọng chữ tín 1
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn phân tích chuyện này ra đủ kiểu.

Ông cụ Triệu lúc này đang thương thảo thủ tục tiền nhà với chủ nhà.

Ông cụ Triệu nói: Chờ hai ngày, chỉ hai ngày thôi.

Chủ nhà nói: Hai ngày, chỉ cho hai ngày, sau hai ngày mà còn không đưa tiền, thì cút lẹ dùm.

Ông cụ Triệu bị tức giận đến nỗi tâm can run bần bật, hai tay run rẩy.

Ông ta chính là đem vòng tay gia truyền thế chấp ở trong tay đối phương, không đưa tiền nhà, không chỉ cút ra ngoài, mà còn phải đền vòng tay cho người ta.

Bạn già của Ông cụ Triệu xụ mặt nói: “Ban đầu nói không bán nhà rồi ông không nghe, cứ nói một căn đổi hai căn.

Giờ thì hay rồi, nhà đâu, đừng để đến cuối chưa đổi được hai căn, còn mất cặp vòng tay.

Vòng đó là phải truyền lại cho con dâu đấy.”

Ông cụ Triệu bị nói đến phiền lòng, mặc kệ mặt mũi, ra khỏi phòng.

Ngày thứ hai đặc biệt chặn Lâm Lập Dương lại, hỏi Lâm Ngọc Trúc khi nào thì trở về.

Lâm Lập Dương thật thà đáp: “Sắp rồi, ông cụ Triệu ông đừng vội.”

Ông cụ Triệu nhìn vào người thuê nhà đang chuyển nhà ở đối diện, trong lòng sao không gấp cho được.

Chờ trôi qua hai ngày, ông cụ Triệu chặn Lâm Lập Dương lại, “Chàng trai, cậu nói cho ông một lời thật lòng, chị cậu thật sự ra ngoài bàn chuyện rồi sao?”

Ánh mắt Lâm Lập Dương lóe lên, gật đầu.

Ông cụ Triệu người già thành tinh, sao có thể không nhìn ra đối phương chột dạ.

Mấy ámy khóe môi, cắn răng nói: “Tôi nhìn ra rồi, chị cậu đây là đợi sau khi tôi với Lão Trần dọn sạch nhà rồi, lại một lần trai cò đánh nhau nữa.

Mấy người ngư ông đắc lợi.”

Lâm Lập Dương lắc đầu nguầy nguậy, không thừa nhận đáp: “Ông cụ Triệu, ông nghĩ nhiều rồi.” Chị cậu cùng lắm chỉ là muốn hai nhà nhanh chóng đuổi người thuê nhà đi chút mà thôi.

Nhất định phải nói vậy, thì cũng có một chút ý tứ này.

Ông cụ Triệu hừ một tiếng, nói: “Được rồi, cậu trở về nói với chị cậu, nhà ở tôi giảm thêm một ngàn.

Nếu như cô ấy còn không tới làm thủ tục, thì tôi không bán nữa.

Ông lão tôi đây cũng có tính khí đó.”

Lâm Lập Dương há miệng, gật đầu đồng ý.

Sau khi trở về thông báo cho Lâm Ngọc Trúc biết, Lâm Ngọc Trúc với Lý Hướng Vãn nhìn nhau một cái.

Đoán chừng là ông cụ Triệu sắp không chịu nổi áp lực rồi.

Ngày hôm sau Lâm Ngọc Trúc dậy từ sớm, cùng Lâm Lập Dương đi sở địa chính, sau khi Lâm Ngọc Trúc xuống xe, dặn dò nói: “Em lặng lẽ đón ông cụ Triệu tới đây.”

Cố gắng đừng để cho ông cụ Trần nhìn thấy.”

Lâm Lập Dương cũng không hỏi nhiều cái gì, gật đầu một cái liền quay người đi đón ông cụ Triệu tới đây.

Đợi đến nơi rồi, đúng lúc ông cụ Trần đang vội chuyển nhà, nhìn thấy Lâm Lập Dương thì nói: “Cậu nhóc, chị cậu đã về chưa?

Nhà này của tôi đều dọn xong hết rồi.”

Lâm Lập Dương: ....

Đúng lúc chị cháu hôm nay trở về, chút nữa cháu nói với chị ấy.”

Ông cụ Trần gật đầu, cũng không đi, nhìn chằm chằm Lâm Lập Dương đang ở đó nhìn.

Một già một trẻ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Ông cụ Trần: tôi nhìn xem cậu với Lão Triệu nói những gì.

Lâm Lập Dương: ông cụ Trần, ông không bận chuyển nhà hay sao.

Quang cảnh kì dị vô cùng.

Lâm Ngọc Trúc ngồi ở cổng sở địa chính rung chân, đợi rồi lại đợi.

Dưới uy lực mạnh mẽ của ông cụ Trần, Lâm Lập Dương lái xe ba bánh hô: “Thu phế phẩm, đồ điện cũ, phương thuốc cổ truyền đây~”

Rồi đi luôn.

Ra khỏi con ngõ đi đến nơi ông cụ Triệu ở, tìm thấy bà Triệu, nói rõ lý do đến đây.

Ông cụ Triệu bị chủ nhà bức cho đến sứt đầu mẻ trán cũng không nghĩ kĩ, làm sao Lâm Lập Dương biết được nhà ông ta đã chuyển đến nơi đó.

Liền hưng phấn về nhà lấy đồ, ngồi lên chiếc xe ba bánh nhỏ của Lâm Lập Dương đi đến sở địa chính.

Sang tên cực kì thuận lợi.

Lâm Ngọc Trúc lại đút cho nhân viên hai bao thuốc.

Nhân viên nhìn Lâm Ngọc Trúc ngoài mặt cười ha hả, trong lòng lại thở dài: sự khác biệt giữa người với người, sao lại lớn như thế.
Bình Luận (0)
Comment