Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 778 - Chương 778 - Người Ấy Mà, Luôn Phải Coi Trọng Chữ Tín 2

Chương 778 - Người ấy mà, luôn phải coi trọng chữ tín 2
Ông cụ Triệu vuốt hầu bao phồng phồng ra khỏi cửa, khuôn mặt vốn dĩ cười ha ha đột nhiên cứng đơ, hỏi hai chị em: “Sao hai cô cậu biết tôi đã chuyển nhà đến chỗ kia vậy?”

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt tươi cười: Ông đoán xem.

Ông cụ Triệu: Ông ta hiểu rồi....

Lâm Ngọc Trúc: Không, ông không hiểu.

Sau khi vẫy tay bái bai ông cụ Triệu, Lâm Ngọc Trúc lên xe ba bánh, chỉ huy em mình đi đến nhà của ông cụ Trần.

Quả nhiên, ông cụ Trần vẫn còn đóng giữ ở nhà cũ này, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc xuất hiện, trên mặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Ngọc Trúc vừa nhìn trình độ dọn dẹp của căn nhà, vừa cười hì hì nói: “Ông cụ Trần, ông làm việc cũng nhanh ghê.

Chỉ là ông cụ Triệu nhanh hơn ông một chút.

Trước đó chúng ta đã nói xong rồi, ai trước...”

Mặt ông cụ Trần nặng nề, nói: “Cô gái, ông đây đã dọn sạch nhà cho cháu rồi.”

Ông cụ còn muốn chơi xấu.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu nói dạ, cười nói: "Ông ơi, cháu biết ông cũng là thật lòng muốn bán nhà.

À thì, ông cụ Triệu nói giá nhà giảm xuống một ngàn.

Ông nói xem...

Nhà ông ấy còn to hơn nhà ông.”

Ông cụ Trần: ....

Tròng lòng thầm mắng cho Lão Triệu máu cho phun đầy đầu.

“Tôi giảm nhiều hơn năm trăm.

Cô gái, giảm thêm, thì ông không bán nữa.” Ông cụ nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Ngọc Trúc với ông cụ nhìn nhau một cái, nhìn ra đây là giới hạn cuối cùng trong lòng của ông cụ Trần rồi.

Gật đầu nói: “Được, ông, chiều nay chúng ta gặp nhau ở cổng sở địa chính.”

Ông cụ Trần vẻ mặt không hài lòng gật đầu, trong lòng rất tức giận.

Lại mắng Lão Triệu thêm một lượt nữa, lúc này mới nguôi giận không ít.

Ông cụ Triệu đang đếm tiền vừa hắt xì vừa cười phớ lớ mà khoe khoang nói: “Trở về, tôi còn có thể mua thêm một căn nhà nữa.”

Bà Triệu nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng: “Ông lấy vòng tay về trước đã.”

Lâm Ngọc Trúc bên này vô cùng lo lắng trở về tìm Lý Hướng Vãn.

Hai người buổi trưa vội vàng ăn một miếng liền đi đến sở địa chính.

Khi đến sở địa chính, ông cụ Trần đã đến rồi, nhìn thấy Lý Hướng Vãn ở bên cạnh Lâm Ngọc Trúc cũng không nghĩ nhiều.

Lâm Ngọc Trúc cười tươi như hoa nói “Ông, ông cụ ông đây thật là đúng giờ, vậy chúng ta đi vào đi.”

Ông cụ Trần giọng ồm ồm hừ một tiếng, cùng hai người đi vào sở địa chính.

Chờ khi sang tên, ông cụ Trần thấy là Lý Hướng Vãn mua nhà thì vẻ mặt ngạc nhiên.

Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói: “Ông, cháu chuyên mặc cả cho người ta ạ.”

Mặt ông cụ Trần giật giật, hít sâu một hơi, lòng thầm nghĩ: con gái bây giờ đều lợi hại vậy rồi hả.

Nhân viên lại được hai bao thuốc, nhìn vào Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, trong lòng chảy cả một dòng sông chua loét.

Ra khỏi sở địa chính, ông cụ Trần liền không muốn để ý đến hai cô gái nữa, Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, cũng không đi tự kiếm không vui vào người.

Lúc này, dưới tên cô lại có nhiều thêm một căn nhà kèm cửa hàng.

Ha ha ha ha ha~

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn bên này đang vui mừng.

Vào chỗ rẽ liền gặp được người quen.

Chỉ nhìn thấy ông cụ Triệu cùng với một ông già lạ hoắc nữa đi hướng về bên này.

Khi ông cụ Triệu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai người Lâm Ngọc Trúc và ông cụ Trần, biểu cảm ngẩn ra.

Khung cảnh nhất thời có chút....

“Sao mấy người lại ở đây?” ông cụ Triệu khó hiểu hỏi.

Ông cụ Trần mặt biến đổi, hỏi: “Sao, nhà ông sớm đã sang tên cho cô gái này rồi hả?”

Thấy phản ứng của ông cụ Triệu, ông cụ Trần lập tức hiểu được gì đó, quay đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi nói: “Ông cụ Triệu dọn sạch nhà ở nhanh, nên cháu liền mua trước.

Người ấy mà, luôn phải coi trọng chữ tín.” Sau đó nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng sáng.

Ông cụ Trần và ông cụ Triệu: ....

Nếu như biết hai con bé này đều mua nhà, bọn họ tuyệt đối sẽ không....
Bình Luận (0)
Comment