Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 779 - Chương 779 - Cần Phải Tâng Bốc Đủ Kiểu, Tâng Bốc Đến Lâng Lâng Luôn Ấy 1

Chương 779 - Cần phải tâng bốc đủ kiểu, tâng bốc đến lâng lâng luôn ấy 1
Kinh doanh đơn lẻ cơ bản là năm sau tiến hành mở cửa.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn mỗi người có một cửa hàng chỉ có thể để trống.

Lý Hướng Vãn suy nghĩ một chút, hỏi Lâm Ngọc Trúc: “Căn này của cô dự định cho thuê không?”

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu: “Cho thuê xong rồi thu lại không chắc sẽ dễ thu.

Không cho thuê đâu, phiền lắm.”

Lý Hướng Vãn gật đầu, nói: “Tôi cũng có suy nghĩ như vậy.”

Lâm Ngọc Trúc nhướng mày một cái: “Nói ra suy nghĩ thật của cô đi.”

“Căn nhà này để trống ở đó cũng chẳng sao cả, làm không cẩn thận sở địa chính còn tìm tới cửa ấy chứ.

Không bằng cứ tu sửa trước.” Lý Hướng Vãn kiến nghị nói.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, rất tán đồng nói: “Có đạo lý.”

“Vậy cô xem, có cần tìm nhà lúc trước nhà tân trang cho chúng ta, tiếp tục tới tu sửa cho chúng ta hay không.

Chỉ là lần này sửa chậm tí.

Ít nhất sửa tầm khoảng một năm đi.” Lý Hướng Vãn vừa sờ cằm vừa nói.

Đôi mắt của Lâm Ngọc Trúc thâm thúy nhìn Lý Hướng Vãn, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

Nhìn khiến cho Lý Hướng Vãn dựng đứng lông.

“Giáo sư của các cô có phải tiết lộ tin tức gì hay không?

Một năm sau, có thể bỏ hạn chế hộ cá nhân rồi?”

Lý Hướng Vãn nuốt một ngụm nước miếng, hơi có lệ nói: “Không nói rõ, nhưng kết quả do mấy bạn học phân tích ra, không phải năm sau thì là năm sau nữa.

Hiện giờ thanh niên trí thức quay về thành phố không sắp xếp được công việc, có rất nhiều thanh niên trí thức bắt đầu bày quán kiếm tiền.

Bên trên cơ bản đều là nhắm một mắt mở một mắt.

Nói cách khác, chính là cho phép rồi.”

Lâm Ngọc Trúc đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nói: “Được, tôi giành thời gian đi tìm người, thương lượng một chút.”

Nhân lúc Lâm Ngọc Trúc không chú ý, Lý Hướng Vãn thở dài một hơi.

Thầm nói: người này tinh ranh quá, cũng không tốt.

Lúc này tâm tư của Lâm Ngọc Trúc cũng quanh co rối rắm.

Tu sửa trong thời gian ngắn còn có thể để Ngũ Béo Tứ Béo ra, nhưng dài ngày....

Thế thì chắc chắn không được rồi.

Chao ôi~

Đợi mấy người trở về nhà, mẹ Lâm liền vội vàng đi ra, hỏi đã mua chưa.

Nhìn bộ dáng vui tươi hớn hở của Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, liền biết đã mua được rồi.

Nhìn dáng vẻ mặt mày hồng hào của con gái mình, mẹ Lâm ở một bên nói: “Nếu như mua bị lỗ rồi, đừng có mà nổi cáu.”

Trong lòng mẹ Lâm vẫn có chút không yên tâm.

Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu, sảng khoái nói: “Con là người sẽ vì chút tiền này mà nổi cáu sao.

Trời sinh ta ắt có chỗ dùng, nghìn vàng tan hết rồi lại có.*

*Hai câu thơ trong bài Tương Tiến Tửu của Lý Bạch.

Chút tiền này, thực ra chả tính là gì.”

Những người ở đó: ....

Mẹ Lâm: Con gái út này là bay đến tận trời rồi.

Có cần chú ý tới mặt mũi hay không.

Chờ lúc hai mẹ con nói chuyện riêng, mẹ Lâm chọt vào đầu của Lâm Ngọc Trúc nói: “Con tiêu tiền cũng chú ý chút, đừng tiêu sài hoang phí.

Châm ngôn nói đúng lắm, ăn không no, mặc không đủ, nghèo đến khốn cùng không kể xiết.*

*Ý chỉ cuộc sống hàng ngày cần phải tính toán, lên kế hoạch chi tiêu cho hợp lý.

Chỗ tiền này còn chẳng tính là gì hả?

Mẹ với cha con cả một đời còn không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Thái độ này của con không được.

Tiền là càng tích cóp càng có.

Tiêu sài phung phí, một phân cũng không tích cóp được.”

Nhìn dáng vẻ dạy dỗ của mẹ Lâm, Lâm Ngọc Trúc thấy buồn cười một trận.

Mềm mại làm nũng nói: “Thì là nói mồm một câu vậy thôi mà, sao cụ bà lại cho là thật vậy.

Tiền này của con tốt xấu gì cũng tiêu trên đồ vật thật.

Cũng không coi là tiêu sài phung phí, căn nhà đó không phải là thứ đồ tốt hay gì.”

Mẹ Lâm lườm con gái một cái, nói: “Mẹ không phải nói con lãng phí tiền, mẹ là nói thái độ của con đối với tiền.

Không thể nào cảm thấy tiền dễ kiếm liền tiêu bừa bãi được.”

Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu, cười nói: “Đúng đúng đúng, cụ bà nói đúng lắm.

Đúng rồi, hai ngày trước con còn chọc Lập Dương một chút.”

Mẹ Lâm cười, nói: “Em trai con thật thà, con đừng có chọc nó suốt nữa.”
Bình Luận (0)
Comment