Chương 780 - Cần phải tâng bốc đủ kiểu, tâng bốc đến lâng lâng luôn ấy 2
“Ha ha, cụ bà mẹ bỏ công việc trong tay xuống trước.
Con nói mẹ nè, chuyện này nói là chọc, nhưng cũng có mấy phần thật đấy ạ.
Không giấu gì mẹ, con bên này nếu như muốn kiếm ra chút tiền, cũng vẫn có thể kiếm được.
Tầm vạn đồng vẫn có thể gom được.” Ngữ điệu của Lâm Ngọc Trúc bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Mẹ Lâm bỏ việc trong tay xuống, suy nghĩ lời của con gái ở trong đầu một lượt, biểu cảm cũng nghiêm túc, nói: “Con là có ý gì.”
“Theo ý nghe ra được từ phía Lý Hướng Vãn, căn nhà này chỉ hai năm nữa, nói không chừng liền tăng gấp đôi.
Mẹ cũng biết cô ấy là khoa kinh tế đấy, nhìn tình hình chắc chắn có ưu thế và dự kiến trước nhất định.”
Mẹ Lâm nghe vậy, biểu cảm liền ngưng trọng, giá nhà tăng gấp đôi, thế chẳng phải càng không mua nổi nhà à.
“Trước mắt xem ra, trước khi tăng mạnh, Lập Dương muốn dựa vào bản thân để mua nhà không có khả năng lắm.
Nhưng tính cách của Lập Dương mẹ cũng biết đấy, bảo đó chủ động mượn tiền của con, đoán là sẽ không chịu mở miệng đâu.
Con chủ động cho mượn, lại sợ dưỡng thành thói quen nó chuyện gì cũng dựa dẫm vào người khác.
Liền trêu chọc nó, mượn tiền từ con, rồi cho con một nửa tiền lãi.” Lâm Ngọc Trúc nói đến đây, nhìn phản ứng của cụ bà nhà mình một cái.
Mẹ Lâm trừng mắt há hốc mồm dở khóc dở cười mà nói: “Con còn biết chèn ép người hơn so với địa chủ ông chủ.
Đừng có dọa em trai con.”
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười: “Chọc nó chơi thôi, tuy nhiên nếu như có nhà, mẹ cứ để nó tới mượn tiền con, tiền lãi vẫn nói như thế, để nó có chút kích động.
Ngoảnh lại con trả lại tiền lãi cho mẹ, mẹ thay nó cất giữ.
Tính cách của Mã Đức Tài với Lập Dương một động một tĩnh, ngược lại cũng bổ trợ lẫn nhau.
Nhưng Mã Đức Tài là người chiếm sân nhà, cậu này lanh lợi, nhưng cũng kích động, thi thoảng còn ngu ngơ.
Mẹ bên này cũng chú ý chút, moi tiền từ chỗ Lập Dương nhiều vào, để giành tiền xoay sở cho nó, để đề phòng vạn nhất.
Tuy nhiên, có con ở đây, vẫn đề cũng không lớn, mẹ cũng đừng lo lắng.
Con nói là đề phòng vạn nhất mà.”
Mẹ Lâm cúi đầu suy nghĩ một lát, gật đầu, đúng là như vậy.
Sau đó hỏi: “Con với Hướng Vãn hợp tác làm kinh doanh, đến lúc đó cần đầu tư tiền thì phải làm sao?
Tất cả đều cho em trai mượn rồi, đừng để trễ nải việc của con.”
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ một lúc, nói: “Trước mắt xem ra vấn đề không lớn, nghìn vàng tan hết rồi lại có thôi mà.
Lòng con hiểu rõ.”
“Vậy quả thực phải cho em trai con chút áp lực, để nó nhanh kiếm tiền trả lại con.” Mẹ Lâm thuận theo suy nghĩ của con gái mình nói.
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười: “Vậy lão nhân gia mẹ phải dán chặt mắt vào nó.”
Mẹ Lâm mạnh mẽ gật đầu, cảm thán nói: “Nói đến cùng vẫn là những người làm cha mẹ như tụi mẹ không có bản lĩnh.
Làm khổ mấy đứa các con còn trẻ tuổi đã phải...”
Lâm Ngọc Trúc lập tức ôm chặt lấy mẹ Lâm, nói: “Lúc này không phải nên vui mừng vì bản thân mình sinh được đứa con tài giỏi hay sao.
Mẹ hiện giờ nên khen con chứ.
Cái gì mà con yêu, giỏi quá.
Cần phải tâng bốc đủ kiểu, tâng bốc đến lâng lâng luôn ấy.
Nào, con chuẩn bị xong rồi.
Tận tình khen ngợi đi~”
Chút tâm trạng thương cảm của mẹ Lâm lập tức mất đi không sót lại gì.
Mặt đầy tươi cười nói: “Vẫn là con yêu của mẹ lợi hại nhất.
Sinh một mình con bằng cả mười đứa, con cái nhà khác đều không bằng con yêu nhà mình.”
Lâm Ngọc Trúc hớn hở đầy mặt, ưỡn ngực đứng ở đó, vẻ mặt say mê.
Lâm Lập Dương không biết nguyên do,vốn dĩ muốn đến phòng bếp rót chút nước, nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt ngơ ngác.
Này là lại náo từ đâu ra vậy?
Mẹ Lâm nhìn thấy con trai út đi vào, cũng không tiếp tục khen nữa, vùi đầu tiếp tục rửa bát.
Lâm Ngọc Trúc trừng mắt nhìn em mình một cái, đến thật là không đúng lúc.
Mới khen cô được mấy câu.
Còn chưa nghe đủ.