Chương 782 - Ây da, kẹt xe… 2
Chỉ thấy mẹ Lâm lấy những quần áo mà mấy ngày nay mọi người làm bày bán ở đó.
Không chỉ như vậy, thân trên cụ bà còn mặc áo sơ mi Lý Hướng Vãn thiết kế, bên dưới mặc quần mà bọn họ làm, bên ngoài khoác áo gió.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng quần áo này là đặc biệt bán cho thanh niên, đối với người đã đến tuổi trung niên mà nói, thấy thời thượng hơn một chút.
Có thể thấy mẹ nhà mình cổ vũ bao nhiêu dũng khí mới dám mặc như vậy bày hàng.
Người bên quầy hàng vô cùng náo nhiệt.
Chờ người giải tán rồi, hàng trong tay mẹ Lâm cũng bán được kha khá, mẹ Lâm giương khuôn mặt tươi cười, cất tiền vào trong túi vải trước eo, ngẩng đầu nhìn một cái, liền nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đang tươi cười nhìn bà.
Mẹ Lâm đột nhiên thấy có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái nói: “Đến từ bao giờ vậy, cũng không ới một tiếng.
Mà đứng ở đó nhìn chuyện cười.”
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng cười: “Buổi sáng trở về thấy mẹ không ở, liền biết mẹ đi bày hàng.
Không ngờ lại bày ở đây.
Cụ bà rất thông minh nhỉ.
Còn biết tự mình mặc đồ để người ta xem hiệu quả nữa.
Lợi hại, lợi hại.
Mẹ Lâm dẩu môi, nói: “Thôi dẹp đi, muốn cười thì cứ cười, ý cười trong ánh mắt cho là mẹ không nhìn ra hay gì.”
“Ha ha.
Mẹ vất vả rồi, trở về thương lượng với Lý Hướng Vãn một chút, đặc biệt làm một bộ quần áo cho mẹ.”
“Thế có được không, thứ mọi người muốn mua là đồ trong tay mình, mẹ mặc quần áo khác, cũng không hiện ra được hiệu quả mà.”
Lâm Ngọc Trúc che miệng cười: “chất liệu đều giống nhau cả, chỉ là hiệu quả khác nhau mà thôi.
Mẹ ăn mặc đẹp, tất nhiên có thể hấp dẫn người tới đây.
Mẹ lại giới thiệu đặc điểm của quần áo và sự khác biệt với bộ quần áo trên người mẹ, sẽ có người mua thôi.” Lâm Ngọc Trúc rất nghiêm túc mà lừa dối.
Mẹ Lâm gật đầu: “Vậy được.”
Ngày ngày mặc đồ của các cô gái trẻ, bà cũng không được tự nhiên lắm.
Người đã già rồi, còn mặc....
Quyết định làm theo lời con gái út nói trước, không ổn thì đổi trở lại là được.
Hai mẹ con hàn huyên hai câu, Lâm Ngọc Trúc bày tỏ đi trước để tìm ông Dương bàn chuyện cho xong, rồi lại qua đây với bà.
Đúng lúc người đi qua lại tới xem một đợt, mẹ Lâm hướng về phía con gái mình vẫy vẫy tay, bảo cô đi nhanh lên.
Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng, sao đi đến đâu cũng đều có chút không được hoan nghênh lắm vậy.
Đạp chân lên xe, nhanh chóng chạy tới chỗ của ông Dương.
Người tới nơi, ông Dương cũng thu xếp xong đang đứng thẳng ở ngoài cửa chờ cô.
Nhìn thấy người tới liền nói: “Con bé này, bảo cháu đi dạo, cháu còn đi dạo thật luôn.”
Lâm Ngọc Trúc liếm môi, cười ha ha.
“Ây da, kẹt xe....”
Ông Dương: ???
Ông Dương nghe không hiểu lời Lâm Ngọc Trúc nói, nhưng nó không gây trở ngại việc hai người tiếp tục trò chuyện.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, lái xe, ông cùng cháu đi xem nhà.” Ông Dương dùng tay phủi bụi của con dấu trên người mình rồi nói.
Ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc khẽ lóe lên hai cái, vẻ mặt kì quái nhìn vào ông ấy.
Ông Dương hây một tiếng, khó hiểu nói: “Con bé này bình thường nhìn lanh lợi lắm mà.
Sao hôm nay lại lơ ngơ như vậy.
Mau đạp đi chứ, yên tâm, chân cẳng ông tốt, có thể nhảy lên được.”
Lâm Ngọc Trúc vô cùng đắn đo nói: “Ông ơi, ông sợ ngã không?”
Ông Dương: .....