Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 783 - Chương 783 - Tôi Là Ai Chứ, Quen Biết Rộng Lắm 1

Chương 783 - Tôi là ai chứ, quen biết rộng lắm 1
Nếu là mấy người trẻ tuổi như Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc tuyệt đối kẻ tài thì gan lớn.

Nhưng ông Dương, quả thực không dám mạo hiểm.

Ông nhìn gầy nhom à....

Ông Dương nhìn chằm chằm vào xe một lúc, lẩm bẩm nói: “Kém xa với con gái của ông.

Con gái của ông phía trước chở mẹ nó, đằng sau chở thêm ông, mà lái xe phải gọi là vững vàng.”

“Nếu như ông nói như vậy, thế thì hôm nay cháu bắt buộc phải chở ông rồi.

Nào nào nào, mau lên đây.

Mặc dù cháu chở người bị ngã mấy lần, tốt xấu gì cũng rút được mấy lần kinh nghiệm từ trong đó.

Yên tâm, đảm bảo không để ông bị ngã đâu.

Đi thôi.” Lâm Ngọc Trúc nói xong liền định đạp xe.

Ông Dương ho khan, vội vàng ngăn Lâm Ngọc Trúc lại, nói: “Được rồi, hai ông cháu mình đi bộ qua đó.”

Cứ như thế, hai ông cháu tản bộ đi đến cửa hàng của Lâm Ngọc Trúc.

Nhìn thấy cửa hàng, ông Dương vui mừng nói: “Con bé này có bản lĩnh ghê.”

“Là của bạn, không phải của cháu.

Ông, đối diện là của một người bạn khác của cháu.

Cũng cần tu sửa.” Lâm Ngọc Trúc giải thích nói.

Ông Dương gật đầu, theo Lâm Ngọc Trúc vào trong gian nhà mà cô mua.

Nhìn căn nhà rỗng tuếch, ông Dương chẹp miệng một cái.

Nói: “Căn này của cháu muốn sửa thành như thế nào?”

Lâm Ngọc Trúc cũng không nhiều lời với ông ấy, nói: “Hiện giờ không phải đều có thể bày sạp hàng rồi sao.

Nên suy nghĩ sửa cửa hàng lại như ban đầu.

Ở trong viện, không định để người sống ở đó.

Sửa xong tổng thể là được.”

Ông Dương gật đầu, nhìn căn nhà cũ kĩ, lâu năm không được bảo dưỡng, nói: “Này mà sửa từ từ, quả thực cần không ít thời gian.”

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, lại dẫn ông Dương cũng đi xem bên đối diện, mở cửa ra liền nhìn thấy trong sân có căn phòng nhỏ vẫn chưa xây xong, ông Dương vẻ mặt bực mình.

Buồn bực nói: “Căn nhà tốt như này, cứ phải xây này xây kia, sửa cho giống như đại tạp viện vậy.[1] Ôi.”

[1]Nhà có nhiều hộ chung sống với nhau.

Lâm Ngọc Trúc cười cười, khuyên nhủ lại: “Hiện giờ nhà ở khó khăn mà.”

Ông Dương hừ một tiếng, trên mặt có chút bất đắc dĩ.

Tìm một bậc thềm ngồi xuống, nói: “Ông già rồi, mặc dù có tay nghề, nhưng thân thể quả thực không làm nổi.

Ông có một đứa con trai út, từ nhỏ nghe ông nói sửa nhà cửa như thế nào không ít.

Hiện giờ trở lại thành phố vẫn chưa được phân công việc.

Nha đầu, nếu như cháu tin ông, thì ông liền để con trai út của ông tới từ từ sửa nhà cho các cháu.

Có sao nói vậy, ông cũng sẽ không gài cháu đâu, căn nhà này ông sẽ qua đây dán mắt nhìn.”

Tổ tiên của ông Dương sửa hoàng cung, là Lâm Ngọc Trúc trong lúc vô tình nghe được từ công nhân ở xung quanh của cửa hàng nọ.

Mức độ đáng tin vẫn cực kì cao.

Tay nghề truyền từ đời này sang đời khác, bình thường sẽ không dễ dàng đạp đổ thương hiệu của mình đâu.

Dù gì đây cũng là kế thừa.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu nói: “Được ạ.”

Ông Dương chính là thích sự dứt khoát của con bé này, dùng người không nghi ngờ, mà nghi ngờ thì không dùng.

Sau đó hai ông cháu thương lượng chi tiết một chút.

Ông Dương nói một chút về những vật liệu tổng thể cần có của căn nhà, hỏi xem bên phía ông ấy mua, hay là bên phía Lâm Ngọc Trúc tự mua.

Lâm Ngọc Trúc đều ghi chép vật liệu vào trong sổ, nhìn một cái, nói bên mình tự mua.

Cô là một người có hệ thống.

Không dùng thì có lỗi với bản thân quá.

Dù sao cũng không vội sửa, cô chuẩn bị đủ hết nguyên vật liệu rồi, con trai út của ông Dương qua tu sửa là được.

Giữa chừng có gì không đủ thì cô lại mua.

Dù gì nhà cũng không vội dùng.
Bình Luận (0)
Comment