Chương 786 - Còn không trở về, ông cụ liền không còn nữa!!!! 2
Lâm Ngọc Trúc liên tục gật đầu nói phải, rồi khen mẹ Lâm anh minh uy vũ.
Mẹ Lâm bị dáng vẻ quấy phá của cô chọc cười, nói: “Nếu như biết được chúng ta kiếm tiền như này, khỏi cần nghĩ, mấy cô của con chắc chắn muốn mượn tiền.
So với thêm mấy trở ngại này, không bằng giấu cha con.”
Lâm Ngọc Trúc kéo lấy cụ bà cười hì hì nói: “Cứ lừa cha con đến đây trước, mấy cô này lại không phải Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ[1]
[1]Là 2 vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió.
Làm sao biết được chúng ta kiếm tiền hay không.
Lập Dương thu đồng nát, bọn họ cảm thấy là kiếm tiền hả?
Trên mặt mẹ Lâm do dự một phen, nói: “Nói sau đi.”
Lâm Ngọc Trúc cười, trêu chọc nói: “Mẹ nghĩ xong rồi, hiện giờ cha con đã nghỉ hưu.
Ngày ngày ở nhà nhàn rỗi.
Ông ấy lại không phải người tâm địa lăng nhăng.
Nhưng nhà bên còn có một thím Khâu mà....
Thím Khâu đó!
Tính khí của chú Khâu mẹ cũng biết rồi đấy.
Nóng nảy cực kì, lỡ như hiểu lầm gì đó, cha con....”
Lời này của Lâm Ngọc Trúc vừa dứt, biểu cảm trên mặt mẹ Lâm bỗng chốc thay đổi, có chút không bình tĩnh.
Lâm Ngọc Trúc không tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nữa.
Tối đó sau khi Lâm Lập Dương trở về, lại thu được một quyển công thức đưa cho Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc lật ra xem một cái, nở nụ cười.
Là một quyển chuyên môn ghi chép về thực đơn ăn uống.
Mở đầu chính là nước ô mai cung đình ngự dụng, còn có trà sữa, chè đậu phộng, chè hạnh nhân, chè hạch đào, nước dưa hấu một loạt đồ uống thời xưa.
Mẹ Lâm cũng liếc nhìn hai cái, hỏi: “Thế nào?”
Lâm Ngọc Trúc chỉ vào trang về nước ô mai, nói: “Chúng ta thử xem sao.”
Cũng không trì hoãn, ngày hôm sau liền mua về không ít nguyên liệu.
Hai mẹ con bắt đầu nghiên cứu.
Không chỉ làm nước ô mai mà còn làm cả chè đậu phộng.
Đợi thành phẩm ra, nước ô mai chua ngọt vừa miệng ngoại trừ không có đá ra thì không có gì để chê.
Chè đậu phộng vô cùng thơm ngon, chỉ là thiếu đồ để nghiền, không mịn lắm, nhưng vị cũng rất tốt.
Lâm Ngọc Trúc cười nói với mẹ Lâm: “Mẹ bán quần áo, cha con ở bên cạnh bày hàng bán cái này cũng được đó.
Giá thành không cao, kiếm nhiều hay ít vẫn luôn nhiều hơn so với ở nhà.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai xì xụp xì xụp uống chè đậu phộng, liên tục gật đầu.
“Chắc chắn có thể bán ra ngoài được.” Lý Hướng Vãn cũng ở một bên góp phần nói.
Mẹ Lâm nhất thời có chút ngập ngừng hỏi: “Thật sự có thể bán sao?”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu.
Bên này trò chuyện đến náo nhiệt.
Nhà họ Lâm lúc này cũng rất náo nhiệt.
Cũng không biết miệng của Lâm Ngọc Trúc lớn lên như thế nào, nói gì thấy đấy.
Thím Khâu bưng một bát mì sốt trứng thịt đưa ấm áp cho cha Lâm.
Nhìn căn phòng lạnh lẽo thì chậc chậc lắc đầu, miệng lải nhải nói: “Lòng của mẹ Lập Dương đúng là tàn nhẫn.
Liền vứt bỏ ông ở nhà không quan tâm nữa.
Trong nhà không có người phụ nữ nào thì sống sao đây.”
Còn cha Lâm lại nhìn thím Khâu với vẻ mặt hoảng sợ, kinh hãi nói: “Thím, bà tới làm gì.”
Này mà để Đại Kiều biết được thì không khỏi bùng nổ.
“Đây là cán một chút mì, nghĩ qua đây tặng cho ông một bát.” Mục đích chủ yếu của Thím Khâu chính là đến để thêm dầu vào lửa.
Cha Lâm lại không phải ngốc thật, người đều đã dán đến chân tường rồi, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Tự mình tôi biết làm, thím, mau mang về đi.”
Thím Khâu vẫn vẻ mặt tươi cười ở đó nói: “Hàng xóm nhiều năm thế rồi, ông với tôi khách sáo cái gì.
Mau lại đây ăn đi.
Trốn xa thế để làm gì.” Đặt bát mì lên trên bàn liền kéo lấy cha Lâm qua ăn mì.
Đang lôi kéo thì nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đồng loạt nhìn qua đó.
Cha Lâm mặt đầy ngơ ngác mà nhìn chị hai Lâm.
Trong đầu một mảnh trống rỗng....
Chị hai Lâm chớp chớp mắt, sau đó quay người đóng cửa lại, bước chân nhanh chóng rời đi.
“Ngọc Lan...” Cha Lâm gọi chị hai Lâm với vẻ mặt phức tạp.
Thế liền vứt bỏ ông lại rồi?
Không hề cứu ông.
Chị hai Lâm tỏ vẻ không nghe thấy, cô phải gửi điện báo cho mẹ.
Còn không trở về, ông cụ liền không xong!!!!