Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 787 - Chương 787 - Tốt Quá Rồi 1

Chương 787 - Tốt quá rồi 1
Chị hai Lâm cũng là người tàn nhẫn, vứt bỏ cha Lâm rồi cứ mặc kệ như vậy

Hơn nữa còn lập tức khẩn cấp tới bưu cục gửi một bức điện báo cho Lâm Ngọc Trúc, nội dung là: Thím Khâu muốn cướp chồng.

Chờ khi Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy nội dung bức điện báo, vẻ mặt mờ mịt không hiểu???

Trước tiên chưa vội nói cho mẹ Lâm biết, mà là gọi điện thoại cho chị hai Lâm.

Cũng không biết có phải chị hai Lâm vẫn luôn ở bên cạnh điện thoại canh chừng hay không, dù sao thì cô mới gọi đi chưa được bao lâu thì cũng không phải là đồng nghiệp của cô ấy nghe điện thoại như trước kia nữa.

Trong ống nghe của điện thoại có truyền tới tiếng của chị hai: “Chào cô, cô tìm ai vậy?”

Lâm Ngọc Trúc thiếu chút nữa không phản ứng kịp, cười: “Chị hai, là em. Chị vẫn luôn canh chừng à?”

“Canh chừng cái gì chứ, trùng hợp, trùng hợp thôi. Có nhận được điện báo không? Đã nói với mẹ chưa? Mau chóng bảo mẹ trở về đi, nguy nan lắm rồi.”

“Chị hai, tốt nhất là chị nhỏ giọng chút, trong văn phòng còn có đồng nghiệp trước kia của mẹ nữa đấy, mẹ rất sĩ diện.” Lâm Ngọc Trúc nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.

Chị hai Lâm nghĩ tới hậu quả khi việc này bị lan truyền ra, lại biết đầu sỏ sau cùng là ai thì toàn thân liền toát mồ hôi lạnh.

“Chị biết rồi.” Chị hai Lâm hạ thấp giọng.

“Điện báo của chị là có ý gì? Thím Khâu tính kế cha chúng ta hả? Sao vậy, không cần con trai, con gái của bà ta nữa à? Điên rồi sao?” Lâm Ngọc Trúc nghĩ mãi mà cũng không ra, thím Khâu đang làm ầm ĩ cái gì vậy.

Thím Khâu cầm ống nghe trong tay, một tay còn lại cũng không nhàn rỗi.

Vừa kéo kéo kéo tóc mái vừa lầu bầu nói: “Dù sao thì khi chị về nhà thăm cha cũng đã nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo rồi. Trên bàn còn để bát mì. Thím Khâu là ai chứ, từ nhỏ tới lớn, chúng ta đã từng được ăn một sợi mì nào nhà bà ta chưa?”

Lâm Ngọc Trúc trầm mặc.

Cô nào có biết đã từng được ăn hay chưa chứ...

Nói thế nào thì trên danh nghĩa cũng từng có một Khâu Minh.

Lâm Ngọc Trúc bên này yên lặng cũng không ảnh hưởng tới việc chị hai Lâm nói tiếp: “Dù sao thì em cũng mau nói với mẹ hộ chị, nếu như còn không về nữa thì chồng cũng không chắc chắn còn là chồng của mẹ xn đâu.”

Lâm Ngọc Trúc khẽ cười một tiếng: “A, em sẽ chuyển lời không thiếu một câu chị nói cho mẹ chúng ta.”

“Vậy là được. Thôi, cứ như vậy đi.” Nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.

Khóe miệng chị hai Lâm hiện lên ý cười đã được như ý.

Nhóc con, chờ khi mẹ trở về thì cũng chỉ có tao là được cúp điện thoại thôi.

Ha ha ha ha ha~

Lâm Ngọc Trúc nghe tiếng tút tút trong ống nghe, thiếu chút nữa đã cười tới nở hoa, thím Khâu cũng giúp cô.

Tốt quá rồi.

Đối với cha Lâm, Lâm Ngọc Trúc vẫn có mấy phần tin tưởng.

Ừm, dẫu sao nếu là người có chút mắt nhìn thì chắc sẽ coi thường con người thím Khâu hiện tại.

Trừ phi là người không bình thường.

Chờ khi mẹ Lâm trở về, Lý Tự Như đưa điện báo chị hai Lâm gửi tới cho mẹ Lâm, nói: “Này, con gái thứ của mẹ gửi cho mẹ.”

Mẹ Lâm cũng không biết là cái gì, còn cười cười nghĩ là cô hai nhớ bà.

Vừa mở ra đọc xong thì nhất thời biểu cảm trên mặt trầm xuống.

Lâm Ngọc Trúc khẽ ho một tiếng, nhát gan như chuột nhìn mẹ Lâm, nói: “chị hai con về thăm cha con, mở cửa ra thì đã thấy thím Khâu lôi lôi kéo kéo, trên bàn còn có một bát mì. Dù sao thì chị hai có nói, nếu như mẹ mà còn không về nữa thì chồng cũng sẽ thành chồng của người khác đấy.”

Vừa nghe xong những lời này, trong mắt mẹ Lâm đã tràn ngập sự tức giận, tới mức có thể bốc lửa lên rồi: “Cha mày là kiểu người gì tao còn không biết sao. Bà già Khâu kia không dám làm gì cả. Đây cũng chỉ là muốn tỏ vẻ quan tâm, để thể hiện là bà ta hiền huệ. Thêm dầu vào lửa. Chính là muốn cha mày cãi nhau với tao. Quen biết với người như vậy, đúng là xui xẻo mười tám đời nhà tao mà.” Mẹ Lâm vừa nói vừa đi ra ngoài.

Lâm Ngọc Trúc cũng đi theo sau lưng, hỏi: “Đi đâu vậy ạ?”

“Đi tìm cha mày. Mày đừng có đi theo, không có việc gì làm, nhàn rỗi quá không chịu nổi thì lập tức đi hái rau đi.” Mẹ Lâm buồn bực khó chịu nói.

Lâm Ngọc Trúc: ...

Vừa gặp chuyện mà đã nhìn ra, đúng là bảo bối gì gì đó cũng đều không quan trọng bằng bạn già.
Bình Luận (0)
Comment