Chương 794 - Sao nhìn càng ngày càng gầy vậy 2
Cha Lâm ở trong sân lục lọi cả nửa ngày, cũng không biết lấy một cái xẻng từ đâu ra, tháo cái cán gỗ bên trên xuống.
Để cho con gái mình dùng làm gậy chống.
Khi Lâm Ngọc Trúc nhận lấy cây gậy với lòng yêu thương của cha mình, miệng nở nụ cười có bao nhiêu vui vẻ, thì trong lòng liền có bấy nhiêu sụp đổ.
Quả nhiên vào buổi trưa hôm sau, khi Lâm Ngọc Trúc chống gậy, trong tay lại cầm một hộp cơm.
Lý Hướng Vãn trực tiếp phụt cười.
Nhưng tức ở chỗ chính là còn lấy ra vài đồng xu muốn đưa cho cô.
Ôi ôi ôi ôi~
Khinh người quá đáng.
Thi Chiêu Đệ cứ cảm thấy là bởi vì cô ấy, Lâm Ngọc Trúc mới bị thương, chỉ cần có cơ hội liền tới đỡ cô.
Lâm Ngọc Trúc khuyên cô ấy nói: “Tiểu Chiêu Đệ em đừng làm cái biểu cảm này, bước hụt không có liên quan gì đến em hết.
Không phải ngày này cũng có thể là ngày khác.
Đây là xuất hiện sai xót trong vấn đề kĩ thuật dẫn đến.”
Tiểu Chiêu Đệ đỏ mặt gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy áy náy.
Biết được tình hình em gái cô ấy, Lý Hướng Vãn và Liêm Bát còn góp chút tiền cho cô ấy.
Đứa nhỏ này nghiêm túc viết giấy nợ cho mọi người.
Là sinh viên có thể thi đỗ đại học, trong lòng ít nhiều có chút cao ngạo.
Không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Chiêu Đệ.
Mọi người đều không khách sáo, nhận lấy giấy nợ, thậm chí còn nói đùa, đợi sau này phát đạt rồi, đừng có quên ơn giúp đỡ ngày hôm nay, ít nhất cũng phải mời mấy bữa cơm.
Bạn học Liêm Bát nhân cơ hội liệt kê một loạt tên món ăn.
Phan Phượng Quyên nghe xong cười nói: “Tiểu Chiêu Đệ gánh nặng trên vai em nặng phết đấy.”
Thi Chiêu Đệ nhìn mọi người với vẻ mặt cảm kích, trong lòng thấy ấm áp.
Chân Lâm Ngọc Trúc bị thương, khiến cho các cô vốn đã không đủ nhân lực để làm việc rồi càng thêm họa vô đơn chí.
Mẹ Lâm chỉ đành toàn tâm gia nhập vào để giúp đỡ.
Cha Lâm nghỉ hưu xong tiếp nhận việc nhà, làm mấy việc nấu cơm này nọ.
Tay nghề cũng không kém mẹ Lâm là bao.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc mới biết cha của cô biết nấu cơm.
Mẹ Lâm lẩm bẩm mãi.
Chuyện bán nước ô mai tạm thời không nhắc đến, hai vợ chồng già sợ Lâm Ngọc Trúc nổi giận.
Lâm Ngọc Trúc bên này cũng rất buồn phiền.
Nếu như cô di chuyển thuận tiện, ra ngoài rồi trở về liền có thể mang về được rất nhiều đồ.
Hiện giờ ra khỏi cửa ở bên cạnh đều phải có người.
Khó khăn quá.
Buồn phiền đến nỗi cô rụng mấy cọng tóc, run rẩy nhặt lên, nhìn cả nửa ngày.
Kiếm tiền đến nghiện là có thật, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai bận đến nỗi thời gian uống nước cũng không có.
Về đến trường học nằm xuống liền ngủ luôn.
Hai người gầy đi có thể trông thấy được bằng mắt thường.
Lâm Ngọc Trúc thì không giống vậy, mặt mũi hồng hào, châu tròn ngọc sáng.
Vào lúc Vương Tiểu Mai đang giặt quần áo ở phòng lấy nước, Thủy Vân Tô hơi đắn đo hỏi: “Tiểu Mai có phải cô ở chỗ cha mẹ ngại không dám ăn cơm hay không?
Sao nhìn càng ngày càng gầy vậy.”
Lâm Ngọc Trúc nghẹn cả nửa ngày rồi mới nói: “Bàn Tử nhà cô ấy sắp phải thi đại học rồi.
Lo lắng nên không có khẩu vị.”
Nhớ lại chị Tiểu Mai hôm qua ăn hết hai bát cơm lớn, Lâm Ngọc Trúc liền cảm thấy lời này nói thật là che giấu lương tâm.
Lúc nào cũng phải làm một người hữu dụng.
Thế là vào lúc Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai bận rộn, Lâm Ngọc Trúc lấy sách chuyên ngành của hai người về lanh lảnh đọc.
Lúc đọc sách chuyên ngành của Vương Tiểu Mai mẹ Lâm ở bên cạnh nghe đến quáng mắt.
“Lúc nghe như thế cảm thấy đúng, quay đầu ngẫm lại, lại thấy không hiểu mô tê gì.” Mẹ Lâm vẻ mặt khó hiểu nói.
Lâm Ngọc Trúc vô cùng nghiêm túc nói: “Vậy thì nghe nhiều thêm mấy lượt.
Sẽ có thể nghe hiểu được.”
Mẹ Lâm lắc đầu: “Con mau đọc cho Tiểu Mai đi.”
Lâm Ngọc Trúc thuận tay cầm lấy cốc nước đặt bên cạnh, ừng ực ừng ực uống hai ngụm nước.
Thanh giọng, hết sức chuyên chú làm một cái máy đọc sách.
Công việc này ngoại trừ phí giọng nói ra, cơ bản không có vấn đề gì.
Lâm Ngọc Trúc cô vẫn là một thành viên không thể thiếu trong nhóm.