Chương 793 - Sao nhìn càng ngày càng gầy vậy 1
Mọi người cười đủ rồi, Phan Phượng Quyên cũng đỡ người dậy rồi, cẩn thận nhìn chân của Lâm Ngọc Trúc một cái.
Nói: “Cái này phải dưỡng thương rồi.”
Lâm Ngọc Trúc: ....
Lúc này cũng không thấy nói có nạng hay gì, có thể thấy những ngày tiếp theo bi thảm biết bao.
Không lên nổi giường rồi.
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, Lâm Ngọc Trúc đổi giường với Phan Phượng Quyên.
Lăn lộn như vậy, mọi người đều hoàn toàn tỉnh lại, nằm ở trên giường trò chuyện, đồng loạt tò mò Lâm Ngọc Trúc sao lại ngã xuống.
Lâm Ngọc Trúc khẽ ho một tiếng: “Thì muốn xuống để đi vệ sinh chứ sao, mọi người nói xem.”
“Vậy cậu vẫn chưa đi vệ sinh đâu nhỉ?
Có cần tôi đỡ cậu đi không?” Du Thư Hoa rất nhiệt tình nói.
Lâm Ngọc Trúc trầm mặc một lúc, nói: “Dọa cho hết buồn rồi, không muốn đi nữa.”
Lời này trực tiếp chọc cho Thủy Vân Tô bật cười.
Du Thư Hoa nghiêm túc nói: “Cậu chắc chứ?”
Chút nữa bọn tôi ngủ say rồi, thì không ai để ý đến cậu nữa đâu.”
Lâm Ngọc Trúc ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay là, đỡ tôi đi một chuyến đi.”
Sau đó chỉ nghe thấy Lâm Ngọc Trúc ôi da ôi da, la hét ầm ĩ nói: “Đi chậm chút, chậm chút.”
Ngày hôm sau đi học, may là có Phan Phượng Quyên là bạn cùng lớp.
Suốt dọc đường đỡ cô đi học, Lâm Ngọc Trúc cảm động kéo lấy cô ấy muốn kết nghĩa chị em.
Cái miệng nhỏ bô bô không ngừng, nói cho Phan Phượng Quyên đầu óc ong ong.
Trở về đến kí túc liền nói: “Tiểu Mai, mau dẫn cô ấy đi, tôi chịu không nổi rồi.”
Vương Tiểu Mai vẻ mặt ngơ ngác.
Lâm Ngọc Trúc mím môi không nói gì.
Lúc chờ Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn lấy hộp cơm, đi nhà ăn ăn cơm trưa, mấy người bạn quen biết trong khoa của Lâm Ngọc Trúc lần lượt tới hỏi thăm, đây là xảy ra chuyện gì.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Không cẩn thận bị trẹo chân.” Tuyệt đối không nói là bị ngã từ trên giường xuống.
Vương Tiểu Mai ở bên cạnh không nhịn được cười.
Chung Uông Dương của khoa vật lý đỏ mặt tiến lên, lắp bắp hỏi: “Bạn...bạn học Lâm, cô, không sao chứ?”
Vinh Hiểu đến muộn hơn anh ta mấy bước, quan tâm nói: “Sao vậy, hồi nãy thấy cô đi cà nhắc.”
“Ha ha, bạn học Hải Dương, bạn học Hiểu Hiểu, tôi đây là không chú ý, bị trẹo chân, không có chuyện gì đâu.” Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói.
Vinh Hiểu nhấp môi một cái, tinh nghịch nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày, cô phải dưỡng một đoạn thời gian.”
Lâm Ngọc Trúc không thèm để ý nói: “Trẻ tuổi, khỏe mạnh, không cần phải nhiều ngày như vậy.”
“Thế cô từ từ dưỡng, tôi đi tìm chỗ ngồi đây.” Vinh Hiểu cười nói.
“Nhanh đi đi, bạn học Hải Dương anh cũng nhanh đi tìm chỗ ngồi đi, đừng làm chậm trễ việc ăn cơm.” Lâm Ngọc Trúc am hiểu lòng người nói.
Nụ cười của bạn học Vinh Hiểu càng thêm đậm hơn.
Chung Uông Dương vẻ mặt chán nản gật đầu, lâu vậy rồi còn không nhớ tên.
Trái tim này vỡ tan không thể nào vỡ thêm được nữa.
Lâm Ngọc Trúc cảm thán nhân duyên của cô thật sự không cần quá tốt.
Lý Hướng Vãn nhìn vào bóng lưng đi xa của Chung Uông Dương nói: “Anh ta tên Chung Uông Dương nhỉ.”
Lâm Ngọc Trúc trợn mắt, cười gượng một tiếng: “Cái tên này, cứ không nhớ nổi.”
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn: ....
Thế tên của Thẩm Bác Quận thì nhớ kĩ rồi?
Lâm Ngọc Trúc: Hê hê.
Chờ buổi chiều ba người đi đến chỗ của mẹ Lâm, nhìn thấy con gái mình được người đỡ đi vào, trên mặt lập tức trở nên căng thẳng, sốt ruột nói: “Con gái, con đây là bị sao vậy?”
Vương Tiểu Mai nhanh miệng nói: “Ngã từ trên giường xuống ạ.”
Mẹ Lâm: ....
“Cũng không hẳn, chính là không cẩn thận bước hụt một cái.” Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cần phải giải thích một chút.
Mẹ Lâm vẻ mặt lo lắng, trong mắt phần lớn là đau lòng.
Còn cha Lâm lại để con gái ngồi xuống, nhìn mắt cái chân một chút, xoa nắn rồi nói: “Còn ổn, trẹo không nặng, tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
Lúc này mẹ Lâm mới yên tâm không ít.