Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 792 - Chương 792 - Ôi, Thiên Đố Anh Tài 2

Chương 792 - Ôi, Thiên đố anh tài 2
Hai vợ chồng già lại trò chuyện một lúc, mẹ Lâm ai da một tiếng.

Dọa cha Lâm giật nảy mình.

“Quên nói với ông, con gái mình với hội Hướng Vãn cùng mua nhà rồi, to lắm, hôm nào dẫn ông đi xem.

Còn có căn nhà này là con trai với Mã Đức Tài cùng mua.

Tuy có hơi nhỏ một chút, nhưng ít ra cũng có một chỗ ở.” Mẹ Lâm cười hì hì nói.

Cha Lâm kinh ngạc và cảm thán nhìn mẹ Lâm, nói: “Con gái đã mua nhà rồi?

Ôi dào, Đại Kiều bà thật là biết đùa.

Cái nhà này mà còn nhỏ, hơ.” vẻ mặt Cha Lâm nhất thời đắc ý quên mình, bắt đầu cười nhạo.

Chỉ thấy mẹ Lâm trầm mặt xuống với tốc độ có thể thấy được, lật mặt không nhận người nói: “Tôi nói trước với ông, chuyện con gái con trai mua nhà đừng nói cho người khác.

Đặc biệt là họ hàng bên ông.

Ban đầu đứa lớn chia nhà, từng người đều thèm thuồng hận không thể giành nhà về.

Biết con gái với con trai tôi mua nhà ở thành phố lớn lại còn tốt nữa.

Cũng đừng khoe khoang tôi biết kiếm tiền, trừ phi bọn họ gặp phải khó khăn không trụ nổi nữa.

Nếu không đừng hòng lấy được tiền từ chỗ tôi.

Tự ông cảnh giác một xíu, bọn họ hỏi ông, thì ông cứ nói ở Kinh Đô chăm sóc con cái.

Không nỡ để các con quá khổ quá mệt.”

Cha Lâm chẹp miệng một cái, gật đầu.

Hồi này còn đang tốt đẹp, sao nói lật mặt liền lật luôn vậy.

“Được rồi, ngủ đi.”

Mẹ Lâm nói xong lại nằm xuống.

Sau khi cha Lâm nằm xuống, lật người hai cái, dẫn tới mẹ Lâm không vui nói: “Còn không ngủ, không mệt hả.”

Cha Lâm lẩm bẩm nói: “Có chút lạ giường.” Thực ra là cứ cảm thấy đâu đó không đúng lắm.

Nhưng lại không nói nổi chỗ nào không đúng.

Dù sao chính là không đúng.

Mà Lâm Ngọc Trúc bên này về đến kí túc xá, lúc mở cửa vừa định nói “Các đồng chí, tôi từ chỗ cha mẹ về rồi đây” thì nhìn thấy mấy người trong kí túc vây quanh Thi Chiêu Đệ.

Lời này không nói ra khỏi miệng.

Với Vương Tiểu Mai nhìn nhau một cái rồi đi vào trong phòng, chỉ thấy đôi mắt của Thi Chiêu Đệ đỏ hoe, khóc đến lê hoa đái vũ.

Lâm Ngọc Trúc nhẹ giọng hỏi: “Này là có chuyện gì vậy?”

Thủy Vân Tô thở dài, lắc đầu.

Lâm Ngọc Trúc:....

Đừng chỉ lắc đầu, kể chuyện đi chứ.

Vẫn là Phan Phượng Quyên mở miệng kể lại nói: “Bạn bè thân thiết ở quê của Chiêu Đệ gửi thư đến.

Nói là ở trên phố thấy em gái của em ấy bị đánh đến không ra bộ dáng gì.

Bèn kéo đến một bên hỏi han hai câu, nói là chuyện ban đầu lén thả Chiêu Đệ bị lộ ra ngoài.

Cha em ấy đánh cho.

Bạn của em ấy nói, cánh tay bị đánh gãy rồi, vẫn luôn nhẫn nhịn, dẫn đi bệnh viện khám.

Thì nói muộn rồi, phải phẫu thuật lại.”

Lâm Ngọc Trúc kinh ngạc, đó quả là phạm tội lớn.

Thi Chiêu Đệ lại bắt đầu đau khổ khóc lóc, nói: “Cha em chắc chắn sẽ không bỏ tiền chữa trị cho em gái em.

Cánh tay này...”

Tất cả mọi người trong phòng đều trầm mặc.

Phan Phượng Quyên nhìn thoáng qua mọi người, kiến nghị nói: “Hay là chúng ta góp chút tiền?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Du Thư Hoa là người lớn tuổi nhất kí túc, lấy ra mười đồng tiền sớm nhất.

Mấy người khác thuận theo, mỗi người lấy ra mười đồng tiền.

Thi Chiêu Đệ run rẩy nhận lấy, lập tức từ trên giường xuống quỳ gối dập đầu với mọi người.

Dọa cho mấy người vội vàng ngăn cô ấy lại.

“Tiền này coi như em mượn, chút nữa em liền viết giấy nợ.

Các chị đối tốt với em, em dùng cả đời trả lại.” Thi Chiêu Đệ vừa khóc vừa chân thành nói.

“Có chút tiền thôi, đâu cần em cả đời chứ, cho em gái em chữa bệnh là quan trọng nhất.

Mau đứng dậy, bọn chị không cần cái này.” Phan Phượng Quyên giống như một người chị lớn ôm lấy người vào lòng dỗ dành.

Đau lòng cực kì.

Buổi tối sau khi mọi người đã ngủ say, Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ trèo lên chiếc thang lên giường của Thi Chiêu Đệ.

Thi Chiêu Đệ vẫn luôn lo âu cho em gái nên chưa ngủ, sau khi nương theo ánh trăng nhìn rõ là ai trèo lên, định mở miệng nói chuyện.

Chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc suỵt một cái.

Thi Chiêu Đệ chớp đôi mắt ngập nước mắt, ướt nhòa nhìn cô.

Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ nhét một sấp tiền nhỏ xuống dưới gối của cô ấy, khẽ vỗ vỗ cô ấy, thấp giọng nói: “Các chị ấy trong tay cũng chẳng dư dả gì, không cho em được bao nhiêu.

Chị với Tiểu Mai kinh tế dư dả một ít, lại góp cho em một chút.

Liền không đưa cho em trước mặt các chị ấy nữa.

Mặc kệ tiền ít hay nhiều, tình yêu của các chị là giống nhau.

Không đủ, em nói với chị và chị Tiểu Mai, bọn chị xem xem có thể góp thêm hay không.

Ngoan, ngủ đi.”

Thi Chiêu Đệ liên tục gật đầu, lấy tay lau nước mắt.

Lâm Ngọc Trúc khuyên nhủ xong lặng lẽ trèo xuống, rồi lại lặng lẽ trèo lên giường bên này của mình.

Ánh trăng yên ắng, màn đêm tối đen, vốn nên là một đêm yên tĩnh tràn đầy mộng đẹp, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên trong chớp mắt.

Phan Phượng Quyên lập tức tỉnh lại từ trong mơ, ngẩn ra một lúc, sau đó cầm lấy đen pin vừa bật vừa nói: “Tiểu Mai, tôi đã nói không được thì đổi giường đi, cô xem, lại ngã xuống rồi.”

Chờ mọi người đều tỉnh dậy xem một cái, trên đất đâu phải Vương Tiểu Mai.

Phan Phượng Quyên dùng đèn pin soi vào Lâm Ngọc Trúc còn đang nhe răng trợn mắt nói: “Cậu cũng ngã từ trên giường xuống?”

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt đau khổ nói: “Chị Quyên, đỡ tôi một chút, sái chân rồi.”

Trừ Thi Chiêu Đệ ra, tất cả mọi người lập tức vô tình cười vang.

Lâm Ngọc Trúc: ....

Vốn tưởng rằng không lái xe chở người, có thể giữ được anh danh của cô chứ.

Ôi, Thiên đố anh tài~

*Thành ngữ Trung Quốc ý chỉ trời ghen ghét người tài giỏi, nên khiến số phận của người đó khó khăn.
Bình Luận (0)
Comment