Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 791 - Chương 791 - Ôi, Thiên Đố Anh Tài 1

Chương 791 - Ôi, Thiên đố anh tài 1
Mặc kệ cha Lâm là bởi vì cái gì mới tới đây.

Tất cả mọi người đều bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh, nét âm u trên mặt mẹ Lâm mấy ngày gần đây quét sạch không còn lại gì.

Trong mắt rõ ràng còn chứa ý cười.

Còn đặc biệt làm cho cha Lâm một nồi lẩu xương sống dê.

Cha Lâm nếm một miếng, lập tức đầy vẻ kinh ngạc, trong lòng thấy khó hiểu mẹ Lâm có tay nghề tốt như vậy từ bao giờ.

Vừa định hỏi, nghĩ thấy vẫn là không hỏi thì hơn.

Mẹ Lâm liếc nhìn cha Lâm một cái, sớm đã nhìn rõ ràng tâm tư của đối phương rồi.

Lại múc cho cha Lâm một bát nước ô mai, dịu dàng nói: “Cha bọn nhỏ, nếm thử cái này xem có ngon không.”

Nói thực ra, mẹ Lâm như vậy cha Lâm càng thấy sợ hãi.

Cứ cảm thấy bản thân đã trở thành Võ Đại Lang, lại nhìn vào màu sắc của nước ô mai trong bát, run lẩy bẩy nhận lấy bát, nếm thử một ngụm nhỏ.

Khỏi phải nói, khá là ngon, một hơi liền uống hết sạch.

Mẹ Lâm vừa tức vừa buồn cười nói: “Uống vội như thế để làm gì, tôi đâu có ép ông một hơi uống sạch.”

Cha Lâm cười hì hì nói : “Rất ngon.”

Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ, mẹ Lâm vui vẻ rồi, mọi người cũng đều thấy vui vẻ.

Đến khi rửa bát, Lâm Ngọc Trúc hỏi mẹ: “Mẹ, chuyện con mua nhà có nói cho cha không ạ?

Không thể nào cứ giấu mãi được.

Còn muốn đưa ông ấy qua đó ở.

Hưởng thụ một chút.”

Cụ bà cười nói: “Nhà đó của con là kim ốc hả.

Lại còn hưởng thụ.

Tối nay mẹ nói với cha con.

Tạm thời không qua đó, từng đứa các con đều bận rộn như vậy, chính sự quan trọng.”

“Vậy chờ hôm nào đó chúng ta quét tước nhà thì dẫn cha con cùng đi nhé.”

“Được.”

Sau khi các con đều rời đi, lúc cha Lâm nằm trên giường sắp ngủ say thì mẹ Lâm vỗ vỗ ông.

Cha Lâm lập tức tỉnh lại, tưởng rằng mẹ Lâm muốn tính sổ, bèn cẩn thận dè dặt nói: “Đại Kiều, tôi với vợ của Lão Khâu thật sự không có gì.

Tôi còn không biết là chuyện gì, bê một bát mì tới nhà của chúng ta.

Trốn đến chân tường rồi cũng không chịu đi.

Còn qua kéo tôi nữa.”

Nhìn dáng vẻ nôn nóng của cha Lâm, mẹ Lâm bày tỏ đã tin rồi.

Nghiêm mặt nói: “Tôi là người ngốc như vậy sao, chính là nhân cơ hội này gọi ông tới đây thôi.

Trong điện thoại nói chuyện không tiện, có một số chuyện cũng không tiện nói rõ với ông.

Tôi nói ông nè, con gái với con trai hiện giờ có thể kiếm tiền rồi.

Còn kiếm được nhiều hơn so với chúng ta ở đơn vị.

Dạo thời gian này tôi giúp các con gái bán quần áo.

Ông đoán xem kiếm được bao nhiêu?”

Cha Lâm vẫn không để ý cho lắm, thuận theo lời nói của mẹ Lâm nói: “Bao nhiêu?”

Mẹ Lâm vẻ mặt vui mừng hớn hở nói: “Các con gái hiếu thuận, bán một bộ quần áo trích phần trăm của một bộ cho, một tháng cũng được gần một ngàn rồi.”

Khuôn mặt của cha Lâm vốn dĩ còn có chút mệt mỏi bỗng chốc lấy lại tinh thần, kinh ngạc nói: “Bao nhiêu?”

Mẹ Lâm đắc ý nhìn cha Lâm, không nói gì nữa.

Cha Lâm líu lưỡi.

Quả thật không tiện nói qua điện thoại, để người khác nghe được thì không khỏi đỏ mắt.

“Con gái út của chúng mình thông minh, thu phương thuốc cổ truyền từ bên ngoài về còn thật sự thu được không ít thứ hay ho, cái thứ mà ông uống đó gọi là nước ô mai.

Các con nói, cái này cũng có thể bán kiếm tiền.

Tôi nghĩ ông đến cũng làm một sạp hàng bán cái này.

Chi phí cũng không lớn, chúng ta cứ thử trước xem sao.” Mẹ Lâm ôn hòa nói.

Cha Lâm lập tức gật đầu, cười nói: “Nghe theo bà.”

Người tầm tuổi này như bọn họ vốn sợ nhàn rỗi, thình lình nghỉ hưu còn thấy rất không quen, hiện giờ thật sự có cái nghề để kiếm tiền, tất nhiên là vui mừng vô cùng.

Mẹ Lâm thấy ông chồng nhà mình lại thuận mắt hơn rất nhiều, nắm lấy tay cha Lâm, vẻ mặt mỉm cười nói: “Đời này của tôi thấy hiếm lạ nhất chính là ông nghe lời.

Còn một lòng suy nghĩ cho gia đình.

Lão Lâm nè, mấy năm này vất vả rồi, chồng nhà người ta tan làm có mấy ai không than mệt chứ.

Ông xưa giờ không nói gì, một lòng một dạ sống cuộc sống nhỏ của nhà chúng ta.”

Bởi vì lời này, trên mặt cha Lâm lộ vẻ xúc động, lòng đều ấm áp lên mấy phần, lẩm bẩm nói: “Chỉ cần bà không hiểu lầm chuyện kia là được, tôi là kiểu người kia sao.”

“Tôi biết, đều là Ngọc Lan nhầm lẫn, trở về tôi liền dạy dỗ nó.” Mẹ Lâm ra vẻ muốn làm chủ thay cha Lâm.

Cha Lâm nghĩ ngợi, nói: “Thôi bỏ đi, cũng không thể trách con được, bà nói xem bà già này nghĩ gì vậy.

Giờ thì hay rồi, bị Lão Khâu đánh cho một trận, còn khiến tôi liên lụy theo.” Sớm biết thế thì giữ lại bát mì kia rồi.

Khi không ăn một trận đòn.

Mẹ Lâm thầm nói trong lòng: Đáng đời, ai bảo hồi ông còn trẻ không thông minh.

Nhưng ngoài miệng lại đau lòng nói: “Chịu ấm ức rồi.”

Cha Lâm suýt thì cảm động đến bật khóc.
Bình Luận (0)
Comment