Chương 790 - Vậy không phải là bà yêu quái sao 2
Lâm Ngọc Trúc không nói hai lời, gạt cha Lâm ra, trên mặt cha Lâm có vết máu bầm.
Nhìn dấu vết này, luôn cảm thấy... ừm...
“Cha, mặt cha làm sao vậy?”
Lâm Lập Dương cũng đi tới, thấy vết thương trên mặt cha Lâm, cũng quan tâm hỏi: “Đánh nhau à?”
Cha Lâm khẽ ho một tiếng, chán nản giải thích: “Một bó tuổi rồi còn đánh với nhau cái gì, vô tình bị va đầu thôi/”
Vẻ mặt hai chị em rất không tin nhìn cha Lâm.
Cha Lâm: ...
Lại nói về ngày cha Lâm và mẹ Lâm gọi điện thoại, cha Lâm mua vé xe lửa xong về nhà thì nhìn thấy chú Khâu đang ở cửa tức giận ngút trời canh chừng ông.
Vẻ mặt cha Lâm còn rất phiền muộn, hòa nhã nói: “Ông Khâu, đang chờ tôi à?”
“Ông nói xem, đầu tôi mọc hai cái sừng rồi đây này, tôi còn chưa tìm ông tính sổ đâu. Tôi uất ức biết bao.” Chú Khâu bi thương tức giận nói.
Nói xong thì đi về hướng cha Lâm với vẻ mặt rất bất thiện.
Cha Lâm lùi về phía sau hai bước, muốn giải thích một chút.
Nhưng lúc này chú Khâu đã sớm tiến lên rồi, đâu có nghe lọt, chỉ một lòng một dạ muốn dạy dỗ cha Lâm.
Cha Lâm lại chẳng phải kẻ ngu, trong lòng cũng ngập lửa giận, không cam lòng nói: “Vợ ông tự sán lên, tôi chẳng làm gì cả. Tôi còn oan uổng đây này.”
Chú Khâu càng nghe càng tức giận.
Một màn đánh nhau giữa hai lão già chấn động lòng người cứ bắt đầu như vậy.
Chờ khi bị hàng xóm láng giềng tới kéo ra, cha Lâm về nhà soi gương thì vẻ mặt rất đau khổ.
Ông ta có trêu ghẹo ai đâu chứ!
Cha Lâm ở trước mặt con gái hoàn toàn không có mặt mũi, vẻ mặt rất đau thương.
Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương nhịn cười, vui vui vẻ vẻ đưa cha già về nhà.
Trên đường, cha Lâm cũng chẳng có tâm tình nào mà ngắm nhìn thủ đô.
Càng đi trong lòng càng hoảng sợ.
Đợi khi tới nhà, vào sân.
Cha Lâm thấy mấy vị tiểu bối nối đuôi đi ra.
Nội tâm, là cực kỳ thê lương...
Ở đây ngoại trừ mẹ Lâm là có vẻ mặt tươi cười hớn hở ra thì biểu cảm của những người còn lại đều mang theo chút kinh ngạc.
Mẹ Lâm thấy bộ dáng kia của cha Lâm là lập tức biết chắc là đánh nhau với ông Khâu ở sát vách rồi.
Lửa giận khó chịu trong lòng lập tức bị dập tắt.
Tiến lên trước, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Aiyo, ông Lâm, mặt mũi ông bị làm sao vậy? Va đầu vào đâu hả? Ông nói xem, sao lại vô ý thế chứ. Cũng một bó tuổi rồi, sau này đi đứng cẩn thận hơn chút nha.”
Miệng cha Lâm méo xệch nhìn bạn già nhà mình, trong lòng vô cùng tủi thân.
Hai ngày nay ông ta đã phải trải qua những gì chứ.
Cũng may là bạn già còn biết giữ mặt mũi cho ông ta trước mặt tiểu bối.
Cha Lâm vừa tủi thân cái là mẹ Lâm đã hoàn toàn tha thứ, kéo ông già nhà mình vào nhà, nói: “Đi đường có mệt không? Hay là ông vào phòng của Lập Dương với Tiểu Tài nghỉ ngơi trước nhé?”
Bình thường mẹ Lâm đều ở trong phòng chế tác.
Bây giờ sợ cha Lâm qua đó nghỉ ngơi Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai không tiện tiếp tục làm quần áo nữa.
Vậy nên kêu cha Lâm tới phòng của Lập Dương và Mã Đức Tài nghỉ ngơi trước.
Cha Lâm lắc lắc đầu, nói: “Không mệt.”
“Vậy được, tôi đi nấu cơm. Mấy đứa các con tự làm quen với chú Lâm của các con chút đi. Mẹ nuôi cũng không khách sáo với mấy đứa nữa.” Mẹ Lâm nói xong thì cũng vứt bỏ cha Lâm ở đó.
Mẹ Lâm vừa đi, cha Lâm liền giống như mất đi chỗ dựa vậy, cười một tiếng với mấy vị tiểu bối.
Vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha giới thiệu từng người trong phòng với cha Lâm một lần.
Cha Lâm thì chỉ cười gật đầu coi như chào hỏi một cái
Biên độ cười có hơi lớn, động tới chỗ bị thương, đau xuýt xoa một tiếng.
Nhất thời nội tâm đau thương đã quay trở lại.
Mất mặt quá đi.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi, lập tức nắm lấy tay cha, nhỏ giọng nói: “Cha, khổ cực rồi.”
Cha Lâm có hơi cảm động: ...???