Chương 789 - Vậy không phải là bà yêu quái sao 1
Mẹ Lâm xụ mặt cả ngày, bày dáng vẻ người sống đừng tới gần.
Sau khi Lâm Lập Dương thu dọn xong phế phẩm trở về, thấy bộ dáng này của mẹ Lâm, rất có mắt nhìn mà chạy sang một bên,
Tiến tới bên cạnh chị mình, nói: “Mẹ chúng ta làm sao vậy? Chị chọc mẹ à?”
“Làm sao có thể chứ, đây là chuyện chị có thể làm được sao.” Lâm Ngọc Trúc kiêu ngạo nói.
“Vậy thì làm sao?”
“Chị hai em, gửi một bức điện báo tới, nói một vài... lời nói linh tinh. Hình như thím Khâu và cha chúng ta có gì đó. Không phải là cụ bà này đang ghen sao.”
Lâm Lập Dương gãi gãi đầu, cảm nhận áp suất cực thấp trong nhà, như ngồi trên bàn chông.
Chờ sau khi thấy mẹ Lâm không còn tức giận quá nữa, Lâm Lập Dương mới từng chút từng chút tiến tới, gọi: “Mẹ...”
“Không muốn nói chuyện.” Mẹ Lâm cầm dao thái rau, hung dữ nói.
Khi cắt rau vẻ mặt cũng vô cùng tức giận.
Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, khuyên nhủ: “Mẹ cũng nói rồi, thím Khâu chỉ là đổ thêm dầu vào lửa. Khích bác ly gián tình cảm hòa thuận giữa cha và mẹ con. Mẹ mà tức giận chẳng phải là càng hợp tâm ý bà ta sao. Mẹ, con cảm thấy, hoàn toàn không cần phải tức giận như vậy. Thím Khâu còn kém xa mẹ. Nếp nhăn trên mặt nhiều hơn mẹ, tính tình lại không tốt. Hoàn toàn không thể so sánh được.”
Những lời này làm mẹ Lâm thoải mái hơn rất nhiều, hừ một tiếng, hỏi: “Nếp nhăn trên mặt bà ta nhiều hơn mẹ, ý là trên mặt mẹ cũng đầy nếp nhăn hả.”
Lâm Ngọc Trúc cẩn thận nhìn mẹ Lâm, thấy mẹ Lâm cũng chỉ còn chút khó chịu ngoài mặt, lập tức cười nói đùa trong nháy mắt: “Mẹ, mẹ cũng đã từng tuổi này rồi, nếu như còn không có hai ba nếp nhăn, vậy chẳng phải là bà yêu quái hay sao.”
Mẹ Lâm thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng, sẵng giọng: “Con đừng có nói nữa. Cũng chẳng nói ra được lời nào dễ nghe.”
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc trong suốt cười ha ha: “Mẹ, không tức giận nữa rồi đúng không. Kêu cha con tới, cách nhà ông Khâu xa một chút có gì mà không tốt.”
“Ngày mai con gọi điện thoại cho chị hai con, hỏi xem ba con mua vé lúc nào.” Giọng mẹ Lâm bình thản nói.
Lâm Ngọc Trúc lập tức cười lên.
Rốt cuộc thì cha cô cũng đã tới.
Ngày cha Lâm tới, Lý Hướng Vãn và Lâm Trú Miên cũng muốn đi đón.
Mẹ Lâm không cho, nói: “Đừng đi, một ông già có cái gì hay mà đón. Các con cứ bận việc đi. Vì ông già đó mà làm chậm trễ việc kiếm tiền không đáng.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai lặng lẽ nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc, trưng cầu ý kiến.
Lâm Ngọc Trúc cười híp mắt lắc lắc đầu với hai người một cái, nói: “Ở nhà cùng mẹ em đi.”
Hai ngày này, mẹ Lâm ngồi đó suy nghĩ bậy bạ không ít.”
Một lần bắt đầu không tự tin.
Nghi thần nghi quỷ.
Lúc này Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn mới ở lại.
Hai chị em ngồi xe ba bánh, tới trạm xe lửa.
Chờ khi xe lửa vào trạm, Lâm Ngọc Trúc lập tức nhìn lên cửa kính xe tìm cha Lâm, nhìn một hồi lâu cũng không tìm được, quay đầu hỏi Lâm Lập Dương: “Có nhìn thấy cha chúng ta không?”
Lâm Lập Dương vừa tìm trong đám người đang xuống xe, vừa lắc đầu nói: “Không thấy.”
Hai chị em tìm thật lâu, cho tới khi người trên xe xuống gần hết, mới nhìn thấy cha Lâm đeo một bọc hành lý, cắm đầu đi ra.
Lâm Lập Dương lấy cùi chỏ thúc Lâm Ngọc Trúc một cái, hất hất cằm về hướng cha Lâm, nói: “Đó là cha chúng ta đúng không?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn kỹ lại, ông cụ cúi thấp đầu cũng không nhìn ra.
Nhưng nhìn dáng người thì hình như giống thật.
Vì vậy tiến lên trước đón người, càng gần thì càng xác định đúng là cha cô.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì gọi: “Cha.”
Chỉ thấy cha Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt né tránh, lúng túng cười một tiếng, quay người sang một bên.
Lâm Ngọc Trúc: ????
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thấy cha Lâm cố ý tránh né không cho cô nhìn thấy bên kia, lại càng tò mò muốn nhìn.
Cha Lâm còn đang né tránh không ngừng.