Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 797 - Chương 797 - Đau Đầu Quá Đi 1

Chương 797 - Đau đầu quá đi 1
Cha Lâm vặn hỏi một phen làm cho mẹ Lâm thật sự không kịp ứng phó.

Trong lòng cười nói: Đột nhiên ông già này lại thông minh ra nhỉ.

Vẻ mặt bình thường nói: “Tôi nhớ lúc ở nhà đã từng đề cập một câu với ông mà.”

Cha Lâm: ...??

“Có hả?” Cha Lâm hỏi mà ngay cả bản thân cũng không chắc chắn.

“Có chứ. Hừ, rốt cuộc là ông đã già, khiến người ta ghét bỏ mà. Nói chuyện cũng không để trong lòng. Ngay cả một chút ấn tượng cũng không có. Ông Lâm, ông được đó, tôi nhìn thấy rồi, hai chúng ta cũng chỉ là miễn cưỡng sống cùng nhau thôi.” Mẹ Lâm nói xong, kéo chăn, tức giận trở mình.

Cha Lâm luống cuống, nói: “Bà nói cái gì vậy chứ, sao lại là miễn cưỡng sống cùng nhau. Đây không phải là do người đã già, trí nhớ không tốt lắm sao. Bà nhìn bà kìa, lại cứ nắm thóp người ta không buông rồi.”

Mẹ Lâm hừ một tiếng: “Lười phải nói chuyện với ông, ngủ đi.”

Cha Lâm chẹp chẹp hai cái rồi trở mình, ngủ.

Lúc này cũng không hoảng sợ nữa rồi, nếu như còn không ngủ, không chừng lại gây ra chuyện gì đó.

Nếu muốn làm kinh doanh nhỏ, vậy thì phải làm thật tốt, hai ngày nay Lâm Ngọc Trúc và mẹ Lâm đều làm nước ô mai và chè đậu phộng, mọi người uống tới nỗi nhìn thấy nước ô mai là lập tức thấy ngứa ngáy.

Chờ khi hoàn toàn nắm chắc được kỹ thuật.

Thì mới chắc chắn sẽ bán.

Ngày đầu tiên không dám làm quá nhiều, có câu nói, vạn sự khởi đầu nan.

Cha Lâm làm việc cả đời ở trong công xưởng cả đời hiền lành thật thà.

Bây giờ bà kêu ông bán, đúng là vô cùng hoảng sợ.

Lâm Ngọc Trúc quyết định bọn họ sẽ khai trương vào ngày nghỉ.

Bởi vì chè đậu phộng cần phải bán lúc còn nóng, nên hai cha con cô đã lên đường thật sớm để lên phố.

Ban đầu cha Lâm còn có hơi xấu hổ, Lâm Ngọc Trúc thì lại chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào, giòn giã hô vang.

Có con gái đi cùng, cha Lâm cũng dám mở miệng hơn.

Trong những việc như thế này, một khi lấy hết dũng khí bước ra bước đầu tiên là được rồi.

Vừa nghe tới chè đậu phộng, nước ô mai, có không ít trẻ con chạy ra từ trong ngõ hẻm, vây quanh xe chạy vòng vòng.

Vẻ mặt vô cùng tò mò.

Có người lớn thương mấy đứa nhỏ, nên tới hỏi giá.

Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Chị gái, chè đậu phộng ba hào một bát, năm hào hai bát. Nước ô mai là hai hào một bát, ba hào hai bát. Chúng tôi làm rất đầy đặn, uống rất ngon đó.”

Rất may mắn, chị gái đã mua mở hàng cho hai cha con cô, mua hai bát chè đậu phộng.

Lấy bát nhà mình ra nhận.

Lâm Ngọc Trúc thấy bát nhà chị ấy cũng lớn hơn bát nhà mình một vòng thì cũng không mất hứng, làm ăn ấy mà, chỉ cần kiếm được tiền là được, chi phí của một bát này còn chưa tới một hào.

Tiếng tăm mở rộng là quan trọng nhất.

Chị gái kia thấy múc rất đầy thì trong lòng rất vui vẻ, kéo đứa trẻ miệng chảy đầy nước miếng về.

Có một thì sẽ có hai, không ít người đi ra hỏi giá tiền.

Có người cảm thấy đắt, có người lại cảm thấy rẻ.

Mười người tới hỏi thì luôn sẽ có mấy người mua.

Miệng Lâm Ngọc Trúc lại ngọt, làm người cũng khôn khéo, để lại ấn tượng cực tốt cho người ta.

Chờ khi bán xong mười bình chè đậu phộng thì cũng đã tới trưa rồi.

Trong vò đựng rượu còn dư lại không ít nước ô mai.

Hai người trực tiếp tới đường Tú Thủy, dọn hàng bên cạnh tiệm của mẹ Lâm.

Hiện giờ bên này cũng có chút phát triển, lại gặp phải ngày nghỉ, lượng người đi rất khả quan,

Thời tiết lại nóng bức, không ít người tới vừa ngồi nghỉ ngơi vừa uống bát nước ô mai.

Sau khi người đi, dùng nước sạch rửa lại bát rồi tiếp tục dùng.

Ừm, sạp hàng nhỏ, trình độ sạch sẽ cũng chỉ có thể tới mức này.

Người trong nước rất thích tụ tập, chỉ cần có người qua ngồi uống một bát thì sẽ có không ít người tới tham gia náo nhiệt.

Người có thể mua được quần áo thì cũng không thiếu một hai hào này.

Có một vị khách hàng thấy trên tấm biển gỗ có ghi chè đậu phộng, hỏi một câu, vừa nghe là hết rồi thì còn rất thất vọng.

Cha Lâm cười một tiếng, nói: “Lần sau tôi sẽ làm nhiều hơn chút.”

Khách hàng kia gật gật đầu, mua bát nước ô mai.

Sau khi uống thì vẻ mặt vô cùng kinh diễm nói: “Ông chủ, nước ô mai của ông uống chuẩn vị thật đấy. Nhưng mà nghe khẩu âm của ông thì không giống người bản xứ.”

Lý Tự Như tranh lên trước mặt cha Lâm, cười nói: “Tổ tiên nhà tôi là ở thủ đô, sau đó rời đi nương nhờ họ hàng. Lúc đó tuổi cha tôi còn nhỏ, không nhớ chuyện gì cả thì khẩu âm đã bị sửa lại.”

Vị khách kia nghe xong thì gật gật đầu, nói: “Mấy chục năm trước có không ít người rời khỏi thủ đô.”

Lâm Ngọc Trúc cười một tiếng, không nói thêm cái gì.
Bình Luận (0)
Comment