Chương 798 - Đau đầu quá đi 2
Cha Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn con gái nhà mình, sau đó thì thầm với bạn già nhà mình: “Con gái già của chúng ta nói dối mà mắt cũng không chớp lấy một cái.”
“Hừ, ông mới biết à. Cũng không biết là giống ai, bên nhà các ông có người nào biết lừa người như vậy không?” Mẹ Lâm tò mò hỏi.
Cha Lâm lắc lắc đầu, nhưng lại len lén liếc nhìn mẹ Lâm.
Giống ai mà trong lòng mình còn không hiểu rõ sao.
Ngày hôm sau, nước ô mai bên này cũng chỉ còn dư lại một ít.
Cha Lâm vui tới nỗi lệ nóng doanh tròng, áp lực trên người lập tức tụt mất một nửa.
Nhìn thấy tiền, trong lòng cha Lâm và mẹ Lâm đã có lòng tin hơn nhiều rồi.
Chờ khi cha Lâm về nhà, thả hết tiền trong túi lên giường, cởi giày ra lên giường đếm tiền, cười tới nỗi mắt cũng híp thành một đường thẳng rồi.
Có khoảng bốn mươi tám đồng.
Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh tính toán tiền vốn, còn chưa tới mười đồng, vẫn nằm trong tính toán của cô.
Cha Lâm lập tức bối rối.
Mẹ Lâm che miệng cười không ngừng, nhân lúc cha Lâm trố mắt thì cất tất cả tiền vào.
Xoay người muốn cho cô con gái già ba mươi, nói: “Công thức, đồ dùng tất cả đều là do con sắm sửa, nhưng mẹ sẽ không trả cho con số tiền mua đồ dùng này. Cứ coi như con góp cổ phần, sau này, sẽ chia cho con hơn phân nửa số tiền kiếm được.” Mẹ Lâm đã suy nghĩ xong từ lâu, kiếm được tiền sẽ chia hoa hồng cho con gái, còn không kiếm được tiền thì sẽ trả lại tất cả đống đồ đã mua này cho con gái.
Lâm Ngọc Trúc nhìn một xấp tiền lẻ nhỏ kia, mắt đều sáng lên, rút ra một tờ đại đoàn kết dễ nhìn thấy nhất (tờ tiền 10 đồng có in hình đại đoàn kết), nói: “Chỉ cần từng này thôi. Chờ sau này chúng ta mở quán cơm gì gì đó, mẹ cứ chia đủ hoa hồng cho con là được. Cái sạp hàng nhỏ này, con cũng nhìn không thuận mắt.”
Mẹ Lâm bật cười một tiếng, cạn lời nói: “Phải, con là ai chứ, con là sinh viên đại học nên phải kiếm tiền to.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu một cái, nhận.
Mẹ Lâm trực tiếp liếc mắt.
Mã Đức Tài trở về còn rất có lòng tin, mở miệng hỏi: “Chú, hôm nay có kiếm được tiền không?”
Cha Lâm cười ha ha gật đầu một cái.
Bây giờ mẹ Lâm cũng coi Mã Đức Tài như con cái trong nhà mình, cười nói: “Bây giờ chú con lợi hại lắm, một ngày có thể kiếm được gần bốn mươi đồng đấy.”
Mã Đức Tài nhất thời trợn mắt há mồm nhìn về phía Lâm Lập Dương, hỏi: “Lập Dương, bây giờ một ngày hai ta kiếm được bao nhiêu tiền.”
Biểu cảm Lâm Lập Dương cứng lại, nhìn đống phế phẩm sắp chất đầy sân, nói: “Nên thanh lý hàng rồi.”
Lâm Ngọc Trúc bị sặc phụt hết tất cả cháo trong miệng ra ngoài.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai buông tất cả bát đũa xuống, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha, vơ hết tất cả cháo của hai người tới chỗ mình, nói: “Tôi uống, tôi uống.”
Chờ sau khi ăn xong, Lâm Ngọc Trúc gọi Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương tới phòng tận tâm chỉ bảo, nói một hồi.
Ngay cả tự mình kiếm được bao nhiêu tiền cũng không biết thì làm ăn cái gì chứ.
Mã Đức Tài gãi gãi đầu, cười ha ha.
Vì vậy ngày hôm sau, toàn bộ quá trình Lâm Ngọc Trúc đều đi theo hai người thanh lý sạch sẽ toàn bộ phế phẩm trong sân.
Liệt kê từng cái ra, ghi vào sổ sách.
Chờ tới đêm, cũng không vội vã trở về ký túc xá, mà ép buộc hai người ngồi xuống tính sổ sách.
“Chị Trúc, khi tới em có mang hai nghìn trong túi, Lập Dương mang theo một nghìn, trừ đi đồ điện trong nhà còn chưa sửa, số còn lại đều là tiền lời.”
“Em mang theo một nghìn rưỡi.” Lâm Lập Dương đính chính lại.
“Phải không? Vậy là anh nhớ nhầm. Chúng ta mua căn phòng này tốn bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Hai nghìn.” Lâm Lập Dương cạn lời nhìn Mã Đức Tài.
Day day huyệt thái dương đang giật giật không ngừng, vẻ mặt bất lực nói: “Các em mua xe hết bao nhiêu tiền?”
“Haiyo, quên mất cái này chứ. Lúc ấy em và Lâm Lập Dương trả tiền đồ gia dụng cho chủ nhà nữa. Hai lần trước chúng ta bán đồ được mấy nghìn nhỉ?” Mã Đức Tài tùy tiện nói.
Lâm Lập Dương nói: “Chắc là khoảng gần sáu nghìn.”
Lâm Ngọc Trúc trực tiếp ném cái bút cầm trong tay lên trên tờ giấy.
Chán nản hỏi: “Khi các em thua mua phế phẩm, không mua sai giá chứ?” Cô bắt đầu có chút hoài nghi.
Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương rối rít lắc đầu: “Làm sao có thể chứ.”
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi, tính toán các hạng mục bán đi hôm nay.
Lại hỏi cái nào là phế liệu nhặt được ở trong xưởng.
Tính ra lợi nhuận cuối cùng cho hai người, hỏi: “Nói cho chị biết, tại sao các em thu mua một đống phế phẩm mà chỉ kiếm được từng này?”
Không nói là số âm, nhưng tuyệt đối cũng không lời lãi được bao nhiêu.
Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương: ...
Lâm Ngọc Trúc trực tiếp ném quyển sổ lên bàn, ôm lấy cái đầu đang ong ong.
Đau đầu quá đi.