Chương 799 - Dáng vẻ này của chị cậu, tại sao tôi lại cảm thấy rất quen mắt 1
Nếu bạn muốn hỏi Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương có kiếm được tiền hay không thì chắc chắn là có.
Dù sao thì bên nhặt phế liệu nhà máy là chính, còn có phụ giúp điện gia dụng, một chính một phụ chống đỡ rồi.
Nếu chỉ dựa vào thu phế phẩm kiếm tiền thì hai người này đến khi nào mới có thể mua được nhà thật sự là khó nói.
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm số liệu khái quát được phân tích trong tay mình, lông mày nhíu chặt, không nói gì.
Dáng vẻ này dọa cho Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương không dám thở mạnh.
Lâm Ngọc Trúc không hiểu nổi, ở giữa đã xảy ra sai sót gì mà dẫn đến kết quả này.
Thu gom phế phẩm rất khó sao?
Cô ngẩng đầu lên nhìn hai người rồi nói: "Bình thường hai người thu gom phế phẩm thế nào vậy?"
"Thì hô thu mua phế phẩm thôi." Mã Đức Tài ngơ ngác nói.
Lâm Ngọc Trúc xoay cổ, cảm thấy có chút thiếu oxy.
Cô ghi lại hết đơn giá của từng loại phế phẩm đã bán hôm nay lên một tờ giấy, hỏi hai người: "Những cái giá này hai người đã ghi nhớ hết chưa?"
Ánh mắt của Mã Đức Tài lóe lên, nói: "Ghi nhớ đại khái rồi. Chị Trúc Tử, cái này cũng không cần học thuộc quá kỹ làm gì, biết giá đại khái là được rồi. Lúc đi thu mua đều là mua theo chiếc, đưa ra số tiền đại khái, mặc cả giá rồi cũng mua về được thôi."
Lâm Ngọc Trúc nhìn hai người, đột nhiên hỏi: "Vậy tức là hai người không mua theo cân, theo lạng sao?"
Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương không lên tiếng nữa.
Lâm Ngọc Trúc hít sâu một hơi.
Cô hỏi: "Hai người dùng tay xách lên là biết được nặng bao nhiêu cân rồi sao?"
Hai người gãi đầu.
"Giá cũng chỉ nhớ đại khái?"
Hai người tiếp tục gãi đầu.
"Tốt quá nhỉ!"
Thời gian không còn sớm nữa, Lâm Ngọc Trúc không có thừa thời gian để tranh luận với hai tên ngốc này, bèn nói với em trai mình: "Ngày mai em đến trạm phế liệu hỏi rõ toàn bộ giá của mỗi loại phế phẩm." Sau đó cô đứng dậy chuẩn bị về.
Đợi đến lúc cô sắp đi mới nói với hai người kia: "Trước hết công việc trong tay hai người tạm dừng lại đã. Ngày mai nghỉ một ngày đi!"
Hai người đều gật đầu.
Mẹ Lâm thấy bên này đã giải tán thì liền đi tới tìm Lâm Ngọc Trúc, hỏi với vẻ lo lắng: "Hai đứa nó lỗ rồi sao?"
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Không, chỉ là không chăm chỉ kiếm tiền thôi."
Mẹ Lâm:...
Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương đứng ở cửa thể hiện rằng bọn họ rất cố gắng kiếm tiền mà, suốt cả môt ngày, chịu khó biết bao.
Ngày hôm sau, buổi trưa Lâm Ngọc Trúc về chỗ mẹ Lâm ăn cơm.
Xem giá các loại phế phẩm mà Lâm Lập Dương đã ghi lại, làm thành một bảng giá thu mua, mặt cô không có biểu cảm gì đưa cho hai người rồi nói: "Buổi chiều phải học thuộc hết toàn bộ nội dung của hai bảng này cho chị. Còn nữa, đi mua hai cái cân đòn."
Lâm Lập Dương và Mã Đức Tài vẻ mặt ngơ ngác cầm lấy bảng giá, hai mắt hoa lên ở bên đó học thuộc lòng.
Lâm Ngọc Trúc lại làm một bảng sổ sách kế toán, đặt trước mặt hai người và nói: "Trí nhớ tốt không bằng đầu bút nát, nếu trí nhớ đã không tốt thì mỗi khi hai người thu mua thứ gì đó phải ghi lại liền, về nhà mở ra xem có mua nhầm không, nhân tiện ghi vào trong bảng, sau này bán xong lần nào thì tính tổng tiền lần ấy. Thu mua phế phẩm và nhặt phế liệu tách riêng ra cho chị. Người ta dựa vào thu mua phế liệu mà có thể phát tài, còn hai người chỉ biết ăn chơi lêu lổng, có thấy ngại không?"
Mã Đức Tài nghe mãi, vậy mà lại cảm thấy buồn cười, anh ta cười hì hì, nói: "Chị Trúc, muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, cuối cùng kiếm được tiền là đươc rồi mà."
Lâm Ngọc Trúc nhìn Mã Đức Tài với vẻ mặt kinh hãi, đây quả thực là nhân tài.
Bạn nói anh ta không thích kiếm tiền? Không chịu khó? Không lanh lợi?
Đều không phải, bạn hướng dẫn cho anh ta một chút là anh ta đã lập tức biết nơi nào có thể kiếm tiền và nên làm thế nào rồi.
Nhưng cuối cùng...
Có lúc Lâm Ngọc Trúc không thể không nói, có một vài chàng trai thật sự là rất thần kỳ.
Lâm Ngọc Trúc nghiến răng, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nói: "Đợi chị tan học trở về, nếu như hai đứa vẫn chưa học thuộc lòng, khà khà, Tiểu Tài, chị không ngại nói cho em biết, nghỉ hè cũng không còn bao lâu nữa, sở thích của chị, em hiểu mà."